Hoàng thượng ồ một tiếng, nhìn lướt qua Ninh thừa tướng, tùy ý nói: "Nếu như vậy thì làm trắc phi ."
Ninh thừa tướng thấy ổn nên thôi: "Thần, đa ̣ Hoàng thượng."
Hoàng thượng cầm lấy một miếng bánh ngọt, vẻ thưởng thức nói: "Trẫm thích những vật chết này, trẫm cũng thích nói chuyện với bọn chúng. Vì cho dù nói bất cứ lời nào, bọn chúng cũng thể nói được."
Ninh thừa tướng hiểu rõ, dập đầu nữa: "Thần cáo lui..."
Hoàng thượng nhìn bóng lưng Ninh thừa tướng rời , bóp nát bánh ngọt trong lòng bàn tay thành mảnh vụn, đó buông tay đứng lên: "Đi đến chỗ Ninh Gia quý phi."
"Vâng."
Trên xe ngựa, Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, nhìn thấy nàng nhắm mắt lại, mím môi. Trong xe ngựa có bất kỳ tiếng động nào, thậm chí thấy cả tiếng tim đập.
"Khê Nhi?"
Phật Tịch mở to mắt.
Bắc Minh Thần đưa tay xoa tóc nàng, đầu nàng nhìn mình, ngang ngược nói: "Nàng là của , cho phép nàng bi thương vì người khác."
Phật Tịch ngước mắt, ánh mắt kinh ngạc, mở đôi môi đang mím chặt, bình tĩnh nói: "Ta có."
Bắc Minh Thần nghi ngờ nói: "Vậy nàng..."
Phật Tịch cong môi cười: "Thi thể của Bắc Minh Ninh rất buồn nôn, cảm thấy buồn nôn."
Bắc Minh Thần nghiêng đầu Phật Tịch vào lòng mình, đưa tay vuốt tóc nàng: "Ta đảm bảo này sẽ để nàng nhìn thấy những thứ buồn nôn vậy nữa."
Phật Tịch rút tay khỏi bàn tay đang nắm tay mình, đó đưa tay ôm eo hắn, nhịp đập trái tim hắn, cả người cảm thấy vô cùng bình yên, chợt nói: "Ta tin tưởng chàng."
Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, đôi môi đặt lên trán nàng.
Giọng nói của Phật Tịch lười biếng: "Bắc Minh Thần..."
"Ta ở đây..."
"Bắc Minh Thần, chúng ̣o phản ."
"Ừm..."
Phật Tịch tránh khỏi lồng ngực hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn: "Chàng có rõ vừa rồi nói gì ? Ta nói chúng ̣o phản , phải chúng ngủ ."
Bắc Minh Thần cười đến khàn giọng, kéo Phật Tịch vào lòng mình: "Chỉ cần nàng nói , đều đồng ý, và sẽ làm được."
Phật Tịch thấy câu nói này, trong lòng vô cùng ấm áp: "Chàng hỏi lý do à?"
"Nàng nói gì cũng có lý."
"Vậy muốn mật với chàng."
"Ừm, vậy mật với nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-110-3-trong-chang-khac-gi-ma-quy.html.]
"Bắc Minh Thần, chàng chó thật."
"Chó là gì?"
"Khen chàng."
Bắc Minh Thần dùng sức, Phật Tịch vẫn để ý, vùi vào lòng hắn lần nữa.
Hắn nói nùi, đặt tay lên cổ nàng, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này rất dài, kéo dài đến khi giọng nói của Linh Tiêu vang lên.
"Vương phi, vương gia, đến vương phủ rồi."
Phật Tịch mở to mắt, ánh mắt long lanh yếu ớt vỗ vỗ Bắc Minh Thần.
Hắn thả Phật Tịch, cầm áo choàng khoác lên người nàng, đó ôm nàng xuống xe ngựa vào Thần Tịch Viện.
Linh Tiêu và Tòng Tâm theo phía , hai người dừng bước ở cổng Thần Tịch Viện. Không bao lâu , âm thanh khiến người đỏ mặt vang lên.
Linh Tiêu móc nút tai , lên mấy bước nhét vào trong lỗ tai Tòng Tâm, đó lùi về vị trí cũ, cúi đầu đứng ở một bên.
Không biết vì sắc mặt của hai người đều ửng hồng.
Hồi lâu , Linh Tiêu khẽ ho một tiếng, cười thẹn thùng nói: "Hôm nay bị hù dọa chứ?"
Tòng Tâm ngẩng đầu lên nhìn sang, đó lắc đầu rồi lại cúi đầu.
Linh Tiêu đưa tay chạm mũi, giống như dùng hết dũng khí: "Đừng lo lắng, này sẽ bảo vệ nàng."
Tòng Tâm ngẩng đầu lên đối mặt với Linh Tiêu, cong môi khẽ nở nụ cười, "Ừm" một tiếng
Sau đó, ở trong ngoài Thần Tịch Viện tràn ngập vị ngọt ngào của tình yêu.
Từ xưa, vui vẻ sẽ có người sầu.
Trong đêm truyền tin tức phu thê Ninh thừa tướng mưu đồ bí mật sát hại Ninh Vương điện hạ, còn có ý muốn giá họa Thần Vương phi.
Quan viên trong triều vô cùng sợ hãi, nhất là những quan viên qua lại thiết với Ninh thừa tướng đều vô cùng lo sợ, sợ con đường làm quan của mình chịu ảnh hưởng.