Phật Tịch đi theo sau Bắc Minh Thần, quay đầu nói với những người kia: "Các ngươi đứng lên đi."
Đám thái giám, cung nữ nhanh chóng tạ ơn hành lễ, đứng dậy rồi lnhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Xem ra lời đồn Thần vương điện hạ sợ Thần vương phi là thật rồi. Vậy sau này bọn họ phải chú ý một chút, cho dù đắc tội Thần vương điện hạ cũng không thể đắc tội Thần vương phi được.
Phật Tịch ngước nhìn Bắc Minh Thần, thấy sắc mặt hắn căng thẳng, chân mày nhíu chặt, rõ ràng tâm trạng đang rất tệ.
Nàng đưa tay đặt lên tay hắn, giọng nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, mềm mại lại bay bổng: "Bắc Minh Thần, chàng đừng lo, Thái hậu nương nương sẽ khỏe lại thôi."
[Trong sách viết rõ ràng, Thái hậu rất yêu thương Bắc Minh Thần. Sau khi Thái hậu qua đời vì bệnh, Bắc Minh Thần đau buồn đến mức sinh trọng bệnh, suýt nữa theo bà đi luôn.]
[Hình như là năm nay.]
Bước chân Bắc Minh Thần khựng lại, hắn dừng bước nhìn Phật Tịch, chân mày khẽ cau lại, giọng mang theo vài phần u sầu: "Thật sự sẽ khỏe lại sao?"
Phật Tịch do dự, rồi mỉm cười, lúm đồng tiền khẽ hiện, nét mặt dịu dàng lại ủ rũ.
Nàng rút tay ra, sau đó đưa hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, giọng vô cùng chân thành: "Ta sẽ luôn ở cạnh chàng."
Bắc Minh Thần im lặng, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: "Có nàng là đủ rồi." Nói xong lại nắm tay Phật Tịch bước tiếp, đi đến đại điện.
Thái giám ở ngoài điện hành lễ thỉnh an: "Nô tài bái kiến Thần vương điện hạ, Thần vương phi."
Sắc mặt Bắc Minh Thần nghiêm nghị, lời nói mang theo vẻ uy nghiêm: "Bổn vương có việc muốn gặp Hoàng thượng.”
Thái giám khom người nói: "Xin Thần vương điện hạ đợi một chút." Nói rồi vội vã chạy vào trong điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-103-2-duoi-mot-nguoi.html.]
[Hình như ta cảm nhận được khí chất phản diện bá đạo từ Bắc Minh Thần.]
Mi tâm của Bắc Minh Thần khẽ động, nhanh chóng mím môi cười, cúi đầu nhìn sang Phật Tịch, giọng nói ôn nhu sủng ái: "Chút nữa không cần nói gì cả, mọi chuyện cứ để ta lo."
Phật Tịch nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng mà yêu kiều.
Ánh mắt Bắc Minh Thần ngập tràn tình ý nhìn Phật Tịch, vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi bên tai nàng, đuôi lông mày có vẻ ôn hòa.
Thái giám bước ra khỏi điện, đập vào mắt là cảnh hai người đang đầy tình ý, mi mắt ông ta giật giật, nhanh chóng cúi đầu hành lễ, cung kính nói: "Thần vương điện hạ, Thần vương phi, mời vào điện."
Bắc Minh Thần khẽ cười với Phật Tịch, nắm tay nàng bước vào trong, hai người đứng trước điện.
Phật Tịch muốn tránh khỏi tay Bắc Minh Thần đang nắm tay mình, nhưng tay bị hắn nắm chặt không có ý muốn buông ra. Nàng giật tay mình ra hiệu Bắc Minh Thần thả ra, Bắc Minh Thần nắm chặt hơn xem như đáp lại nàng.
Phật Tịch bất đắc dĩ, đành mặc hắn.
Bắc Minh Thần đứng thẳng, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ giống như tượng thần, chỉ đứng đó đã thấy vô cùng chói mắt, môi mỏng khẽ cong, thái độ lạnh lùng.
"Bái kiến Hoàng thượng."
Phật Tịch đang định hành lễ, chưa kịp khom người đã bị câu nói của Bắc Minh Thần cắt ngang.
"Muốn thăm Thái hậu nương nương, vì sao lại phải được Hoàng thượng đồng ý?"
[Oa, Bắc Minh Thần bá đạo quá rồi! Chồng của ta vừa bá đạo vừa đẹp trai, yêu quá đi mất!】
[Có phải đây chính là kiểu Boss quyền nghiêng triều chính, người dưới một người trên vạn người không.]
Sắc mặt Bắc Minh Thần dịu lại khóe môi khẽ cong, đúng là dưới một người trên vạn người. Hắn chỉ bằng lòng bị thân thể Phật Tịch đè xuống dưới.