Bắc Minh Thần ném khăn tay xuống, giọng điệu tùy ý: "Không biết, ta chưa từng gặp bà ta."
Phật Tịch mím môi suy tư một lúc, rồi khoác cánh tay Bắc Minh Thần: "Vậy chàng có thể tìm cho ta bức họa của bà ấy không?"
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn nàng, cứ tưởng nàng lo quốc sư kia lại phái người đến ám sát mình, bèn khẽ siết tay nàng như trấn an: "Nàng đừng sợ, ta sẽ tìm cơ hội trừ khử bà ta.”
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần, há miệng mà không biết nên mở lời thế nào.
Một lúc sau, nàng mới nói: "Chuyện đó, có lẽ ta đã nói với chàng ta tên Ngôn Khê rồi."
Bắc Minh Thần khẽ gật đầu.
Phật Tịch khịt mũi: "Mẫu thân ta, cũng chính là nhạc mẫu của chàng, tên là Ngôn Âm."
Con ngươi của Bắc Minh Thần rụt lại, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Phật Tịch ngẩng đầu liếc hắn một cái, cụp mắt xuống, lúng túng nói: "Ta cũng chưa dám chắc, chỉ là muốn nhìn thử xem bà ấy trông như thế nào thôi.”
Bắc Minh Thần lắc đầu: "Ta thấy không giống đâu, mẫu thân sẽ không phái người đi g.i.ế.c con gái mình."
Phật Tịch cũng lắc đầu: "Mẫu thân không biết ta đổi tên, chưa chắc bà ấy biết Ngôn Khê chính là Phật Tịch. Nhưng ta cũng chỉ là suy đoán thôi, phải tra cho rõ ràng."
Ánh mắt Bắc Minh Thần lóe lên vẻ suy tư, sau đó gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:
“Ta sẽ sai người tìm chân dung của bà ta."
Ánh mắt Phật Tịch sáng lên, tay còn lại khoác lên tay hắn, khẽ nói: "Nếu có cơ hội gặp vị quốc sư đó thì hỏi bà ấy một câu, con heo con trong G G Bond tên là gì."
Mi tâm của Bắc Minh Thần khẽ nhíu, gì mà G G Bond?
Hắn cúi đầu nhìn Phật Tịch đang tỏ vẻ vô tội, khẽ bật cười hỏi lại: "Vậy con heo con tên gì?"
"Ninh Nhàn..." Phật Tịch vừa nói hai chữ bỗng ngậm miệng lại.
[Chuyện Ninh Hiền Uyển là con heo đã in sâu trong đầu ta như chân lý rồi.]
Nàng bĩu môi, cười hì hì chữa cháy: "Con heo con đó tên là Tokyo Pig."
Bắc Minh Thần nhướng mắt, tên tá lả gì vậy? Hết Peppa lại đến Tokyo Pig.
Phật Tịch nói xong thì mím chặt môi, gương mặt hiện rõ vẻ băn khoăn.
[Ấy, hình như con heo con trong G G Bond tên là Công Chúa Phỉ Phỉ mới đúng...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-103-1-duoi-mot-nguoi.html.]
[Thôi kệ đi, mẹ ta mê G G Bond như vậy, chắc chắn biết con heo con đó tên thật là gì.]
Bắc Minh Thần nghiến răng, sợ mình không kìm được cười ra tiếng, một con heo? Còn gọi là công chúa Phỉ Phỉ?
[Lu la lu la la, dũng cảm tiến lên nha. Ta muốn về nhất, muốn lái máy bay, muốn TV, muốn CD, muốn MP3, muốn kem, muốn nhân dân tệ. Ta cảnh cáo ngươi đừng quá tham lam, học theo ông nội nhún nhảy sẽ không già...]
Bắc Minh Thần há miệng lại nhắm mắt, đưa tay xoa xoa mi tâm, tai toàn văng vẳng tiếng hát ma quái của Phật Tịch.
[Trời cao biển rộng là tình yêu của chàng, tay trái chỉ trăng. Ánh trăng lành lạnh hóa thành sông thương nhớ vì chàng...]
"Vương phi, vương gia, đã đến hoàng cung rồi."
Giọng nói Lăng Phong vang lên, Bắc Minh Thần như thấy được ánh sáng cứu rỗi. Đúng là tính sai rồi, Phật Tịch không chỉ nấu ăn khiến người ta c.h.ế.t lặng, mà hát hò cũng có thể đòi mạng người ta.
Dáng vẻ Phật Tịch vẫn chưa thỏa mãn, chậc chậc miệng, vui vẻ bước xuống xe theo hắn.
Bắc Minh Thần xuống xe trước, sau đó bế nàng xuống, nắm tay đi vào cung, đi về tẩm điện Thái hậu.
Phật Tịch nhìn quanh một vòng, kéo tay áo hắn: "Hôm qua hoàng thượng triệu kiến các chàng, có phải thật sự định khai chiến với Nam Đồng quốc rồi không?”
Bắc Minh Thần khẽ đáp: "Chưa chắc, nhưng có vẻ gần đây Nam Đồng quốc không an phận.”
Phật Tịch gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ bước theo hắn đến tẩm điện của Thái hậu.
Chỉ thấy bên ngoài tẩm điện đứng đầy thái giám, cung nữ và thị vệ. Bọn họ nhìn thấy Bắc Minh Thần và Phật Tịch, vội quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Thần vương điện hạ, tham kiến Thần vương phi.”
Ánh mắt Bắc Minh Thần lạnh lẽo, nắm tay Phật Tịch đi thẳng đến cửa tẩm điện.
Một thái giám đang quỳ chợt đổi hướng, ngăn Bắc Minh Thần lại, sợ hãi nói: "Thần vương điện hạ thứ tội, ngự y nói Thái hậu nương nương cần tĩnh dưỡng. Hoàng thượng có lệnh, không ai được phép quấy rầy nương nương."
Bắc Minh Thần dừng bước, nhìn thẳng cánh cửa đóng chặt, giọng lạnh nhạt:
Bắc Minh Thần dừng bước không đi lên, nhìn thấy cửa điện đóng kín, giọng nói lạnh lẽo: "Bổn vương đưa vương phi đến thỉnh an Thái hậu, sẽ không quấy nhiễu người.”
Hắn nói xong đi lên một bước.
Thái giám kia vội dùng đầu gối bò lên trước hai bước, quỳ rạp sát đất, càng thêm kính cẩn, run rẩy: "Thần vương điện hạ thứ tội, Hoàng thượng đã căn dặn không được để bất luận kẻ nào quấy rầy Thái hậu nương nương tĩnh dưỡng."
Phật Tịch cúi mắt nhìn thái giám kia đang run lẩy bẩy, nhìn sang những cung nữ thị vệ xung quanh, ai cũng toát lên vẻ hoảng sợ bất an.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần, khẽ kéo vạt áo hắn, nói nhỏ: "Bắc Minh Thần, chúng ta đến tìm Hoàng thượng đi."
Bắc Minh Thần quay sang mỉm cười với nàng, giọng đầy cưng chiều: "Được." Rồi nắm tay nàng rời khỏi tẩm điện.