Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vừa Xuyên Qua, Ta Đã Bị Gả Bán Không Thương Tiếc - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:34:47
Lượt xem: 35

Hôm sau, Lâm Thanh Uyển nhìn thấy tân nương, cũng chính là tẩu tử của nàng, Hạ Dung Nhi.

Hạ Dung Nhi bề ngoài rất xinh đẹp, mắt hạnh mày liễu, mặt trứng ngỗng, đoan trang khéo léo, nhìn ra được là cô nương thực ôn nhu nhưng lại có chính mình kiên trì. Bởi vì ngày đầu tiên tân hôn, mặc một bộ vải bồi đế giầy màu đỏ thêu đường viền hoa tịnh đế liên, dưới là quần hồng phấn đai lưng bát phúc, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Lâm Thanh Uyển và tẩu tử làm lễ với nhau, Hạ Dung Nhi cho nàng một chiếc vòng dạng sóng nước nạm ngọc làm lễ gặp mặt, Lâm Thanh Uyển dâng lên tặng một bức thêu hai mặt Trăm con nghìn cháu tự mình làm.

Hạ Dung Nhi cầm thêu phẩm thích vô cùng, cảm thán tay nghề thêu nghệ. Lại cho hai đứa Nặc Nặc và Hừ Hừ mỗi đứa một phần lễ gặp mặt xa xỉ, sau đó lễ gặp mặt lần đầu mới tính hoàn thành.

Bởi vì Lâm Thanh Đình nhớ trong nhà chỉ có mấy miệng ăn này, không có nhiều kiêng kị, Dương Thiết Trụ cũng ở đây.

Nhưng Dương Thiết Trụ thực câu nệ, lại là ngoại nam, cung kính gọi một tiếng tẩu tử, sau đó cùng Lâm Thanh Đình nói chuyện ở bên cạnh. Mà hai đứa nhỏ Nặc Nặc cũng bị lĩnh đi ra ngoài chơi đùa, lưu lại cô tẩu Lâm Thanh Uyển và Hạ Dung Nhi cùng chỗ.

Lâm Thanh Uyển không phải người câu nệ, Hạ Dung Nhi này phỏng chừng cũng không có tâm tư muốn nịnh hót, hai người thật sự trò chuyện. Nhưng phần lớn đề tài đều là hàn huyên thêu phẩm và hai đứa nhỏ.

Buổi trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Lâm Thanh Uyển nhìn thần sắc hai người ca tẩu, xem ra đôi tình nhân này cảm tình không tệ.

Đối với cái này, Lâm Thanh Uyển rốt cuộc yên tâm.

Hạ Dung Nhi là đích nữ Quang Lộc tự Thiếu Khanh Hạ Bách, nói là đích nữ, kỳ thật cũng chính là một kẻ xui xẻo kéo dài hơi tàn dưới tay mẹ kế mà thôi.

Mẹ đẻ c.h.ế.t sớm, mẹ kế thủ đoạn cay nghiệt, cái bụng cũng không chịu thua kém, sinh hai con trai một con gái, đối với Hạ Dung Nhi nguyên phối sinh ra này chiếm đích trưởng nữ tất nhiên là đủ dạng nhìn không vừa mắt.

Có thể nói như vậy, Hạ Dung Nhi mặc dù có thể sống sót lớn lên, ít nhiều là nhờ tổ mẫu phù hộ. Đặc biệt vị mẹ kế kia xuất thân trong gia đình nhỏ, làm chuyện gì chưa bao giờ giống các phụ nhân gia đình nhà giàu chú ý mặt mũi, tướng ăn phi thường khó coi. Bằng không cũng sẽ không phát sinh chuyện Hạ Dung Nhi trên đường đi ra khỏi thành dâng hương gặp nguy hiểm được Lâm Thanh Đình cứu.

Cái gọi là nguy hiểm cũng chỉ là tìm mấy cái du côn vô lại, đón xe đùa giỡn người, làm xấu danh dự mà thôi. Đương nhiên, đụng tới thế gia tiểu thư khác, thủ đoạn vụng về như vậy khẳng định là không được. Nhưng mà vị mẹ kế kia chưởng quản việc bếp núc trong nhà, nội ứng ngoại hợp còn có cái gì không thể thành.

Thời khắc nguy cấp, Lâm Thanh Đình xuất hiện.

Sau khi được cứu, Hạ Dung Nhi khủng hoảng hồi phủ, từ hôm đó không dám ra cửa. Thẳng đến khi trời giáng đại hỉ, thánh chỉ Thánh Thượng tứ hôn đến Hạ phủ, Hạ Dung Nhi kinh hỉ rất nhiều mới yên lòng.

Mới đầu nàng không thể ngờ được, phu quân tương lai của nàng là người lúc trước cứu nàng. Thẳng đến có 1 ngày Lâm Thanh Đình an bài nàng ra cửa gặp nhau, nàng mới biết được thì ra là hắn.

Lâm Thanh Đình không nói gì, chỉ nói là hắn thỉnh chỉ tứ hôn. Mà hôm nay gặp mặt cũng không có chuyện gì, một là nhìn nàng có mạnh khỏe hay không, thứ hai là nói chuyện của muội muội mình cho Hạ Dung Nhi. Lâm Thanh Đình nói chuyện rất thẳng thắn, hắn nói về sau sẽ đối xử tốt với nàng, mà hắn chỉ có một yêu cầu, đó là Hạ Dung Nhi về sau cũng đối xử tốt với muội muội hắn.

Vào thời điểm đó Lâm Thanh Đình tính toán muốn tiếp cả nhà muội muội vào phủ ở, tất nhiên là sợ Hạ Dung Nhi gả vào cửa ngôn ngữ hành vi va chạm muội muội.

Chung quy em rể xuất thân không cao, Lâm Thanh Đình biết phụ nhân trong kinh đều thích mắt chó coi thường người, tuy nói hắn có nắm chắc Hạ Dung Nhi không phải là người như thế, nhưng nói trước ra mới tốt.

Hạ Dung Nhi không phải người ngốc, có thể ở trong tay mẹ kế sống lâu như vậy, không chỉ dựa vào tổ mẫu phù hộ. Nàng đương nhiên nghe hiểu ý tứ của Lâm Thanh Đình, đến thăm nàng có mạnh khỏe hay không là giả, chuyện thứ hai mới là thật.

Cho nên khi chưa gả vào cửa, Hạ Dung Nhi đã biết Lâm Thanh Uyển.

Muội muội được hắn phủng trong lòng bàn tay.

Trong lòng không thoải mái khẳng định là có, nhưng Hạ Dung Nhi cũng phi thường có tự mình hiểu lấy, nàng là một nữ nhi Quang Lộc tự Thiếu Khanh, còn phạm ‘Tang phụ trưởng nữ không cưới’, Định Viễn Hầu dựa vào cái gì cầu cưới nàng? Nhưng nàng biết đại thế, có thể hiểu được ý tứ của hắn! Kỳ thật là Hạ Dung Nhi tự ti rồi, Lâm Thanh Đình cho dù không thèm để ý như thế nào, cũng sẽ không làm bừa trên hôn nhân đại sự của mình.

Đương nhiên là tuổi tác đến tất yếu suy xét hôn sự, sau đó gặp mặt một lần, cảm thấy cô gái này vinh nhục không sợ hãi, cho dù thân lâm tuyệt cảnh còn cố gắng trấn định, có chút thưởng thức đối với nàng, mà lần đó gặp mặt cũng quả thật vì muốn thông báo cho nàng một tiếng miễn cho chậm trễ muội muội mình.

Hai người vừa thành thân, không hiểu biết nhau là nhất định, thời gian lâu, Hạ Dung Nhi sẽ nhìn rõ ràng Lâm Thanh Đình này.

Dù sao lấy trước mắt đến xem, Hạ Dung Nhi quả thật và Lâm Thanh Uyển chung đụng không tệ.

Lâm Thanh Đình bề bộn công vụ, Dương Thiết Trụ gần đây cũng bận rộn ban ngày không thấy bóng dáng, buổi tối mới trở về. Trong phủ được tính là chủ tử cũng chỉ có Hạ Dung Nhi và Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển vốn bị ngày an dật giày xéo cho rất nhàm chán, cho nên hai người nhàn không có việc gì sẽ cùng một chỗ trò chuyện, cũng tiêu được không ít thời gian.

Ở chung thời gian lâu, Hạ Dung Nhi thấy vị tiểu cô này là một diệu nhân.

Nói chuyện diệu ngữ liên châu, không phải người câu nệ, ở chung với nàng thực thoải mái. Đối với hai đứa cháu ngoại, Hạ Dung Nhi là yêu ai yêu cả đường đi rất để bụng.

Làm tẩu tử đối đãi với nhà mình tốt lắm, làm muội muội nhất định không ngại trước mắt ca ca nói tốt vài câu. Huống chi đối với sinh hoạt của Lâm Thanh Đình, Lâm Thanh Uyển tuy rằng không để ý nhiều, nhưng vẫn rất muốn hậu viện của hắn hài hòa không nên có mâu thuẫn quá lớn.

Mà giải quyết vấn đề tiềm ẩn này, tốt nhất chính là không nên nạp thiếp.

Nhưng cái này Lâm Thanh Uyển không thể nói ra khỏi miệng, nam nhân nạp thiếp ở thế giới này là hợp pháp. Nàng có thể ra một phần lực, làm ca tẩu cảm tình càng tốt, lại không thể giúp ca ca làm cái nhà này, việc này vẫn phải nam nhân tự mình nghĩ hiểu được mới là thật.

Giống nam nhân của nàng, thành thân nhiều năm như vậy, trong nhà coi như là có chút của cải, hắn ngày ngày lo liệu sinh ý bên ngoài, lại chưa từng có tâm tư tới phương diện kia.

Đối với cái này, Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình thực hạnh phúc.

Thiện ý đều cho nhau, Hạ Dung Nhi cũng cảm nhận được tiểu cô thiện ý. Ý cảm kích không cần phải nói, hai người ở chung tất nhiên là hài hòa, thậm chí nhiều lần khuyên Lâm Thanh Uyển an gia tại Định Viễn Hầu phủ, nàng giơ hai tay hoan nghênh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-qua-ta-da-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-145.html.]

Gả lại đây lâu ngày, Hạ Dung Nhi hiểu được ý tứ của phu quân, Lâm Thanh Đình cũng đã nói vài lần trên bàn cơm, chỉ là hai người Lâm Thanh Uyển thoái thác, tạm thời còn chưa nhả ra.

Đối với tẩu tử nhiệt tình hào phóng như vậy, Lâm Thanh Uyển cũng rất đau đầu.

Nàng quả thật có ý tưởng an gia tại kinh thành, không vì cái khác, ít nhất là tiền đồ về sau của hai đứa con. Nhưng ý nghĩ an gia ở trong nhà ca ca này làm cho nàng có tính kháng cự, cho nên Lâm Thanh Đình ngầm nói vài lần, nàng đều không nhả ra.

******

Trong khi Lâm Thanh Uyển phiền não chuyện an gia tại kinh thành, một bên khác Lâm gia ngày càng không dễ chịu.

Từ lời đồn đãi lần đó bắt đầu, vừa mới đầu chỉ là mỗi người nghị luận, theo sau đó không biết là xúc tác hay rủi ro gì, luôn có người không ưa Lâm Chí Hiền dâng sổ con buộc tội hắn.

Buộc tội hắn cũng coi như xong, ngay cả bá phụ Lâm thừa tướng của hắn cũng bị người buộc tội.

Nhất thời trong lúc đó, mọi người Lâm gia sứt đầu mẻ trán.

Buộc tội bọn họ đều là một ít chuyện nhỏ, bình thường loại chuyện nhỏ thế này, không ai tìm chuyện cứ níu mãi không buông như thế, chung quy làm quan trong triều nào có tốt như vậy, chuyện gì cũng bị túm buộc tội, đại bộ phận quan viên trong triều đều không cần lăn lộn, suốt ngày bị buộc tội đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi.

Lâm thừa tướng ở nhà khổ tư thật lâu, luôn cảm thấy đây là có người đang kết thù với Lâm gia bọn họ, ngọn nguồn phỏng chừng là Lâm Thanh Đình bên kia. Lại gọi Lâm Chí Hiền tới, bảo hắn xem việc này giải quyết như thế nào.

Lâm Chí Hiền trong lòng cũng đã sớm có loại suy đoán này, sau khi nhận lời, về đến nhà. Đầu tiên là trong thư phòng phát một trận tính tình, mắng Lâm Thanh Đình bất hiếu một trận, Liễu thị ác phụ, sau đó đi tới chỗ Liễu thị, trực tiếp nói với bà ta, bảo bà đi Định Viễn Hầu gia cầu được tha thứ.

Về phần tại sao đi xin lỗi lại là chuyện của Liễu thị, hắn chỉ quản bên kia không còn đối đầu với nhà mình là được rồi.

Lâm Chí Hiền làm phủi chưởng quỹ, nhưng làm khó Liễu thị rồi.

Làm mẹ cả chủ động tới cửa đi tìm thứ tử thứ nữ xin lỗi, cho dù trong lòng Liễu thị vẫn thấp thỏm sợ hãi Lâm Thanh Đình tìm bà phiền toái, bà cũng không nhận nổi cái mất mặt mũi này.

Lâm Chí Hiền nói sơ qua rồi đi, Liễu thị ngồi trong phòng tức giận đến thở hắt ra.

Bà đã nén giận đủ, hiện tại Lâm Chí Hiền này lại muốn bà ngay cả mặt mũi chủ mẫu cũng không cần, cho nên Liễu thị lần này triệt để phát hỏa!

Không đi! Kiên quyết không đi!

Liễu thị không nói hai lời, buổi chiều thả ra động tĩnh ôm bệnh, người lên trên giường nằm một cái, cái gì cũng không quản.

Lâm Chí Hiền bận rộn công vụ, nhàn hạ lại đi chỗ di nương, không có công phu để ý tới Liễu thị. Qua hai ngày, không thấy Liễu thị động tĩnh, ông lại tới đến chính viện.

“Ngu phụ, ngươi muốn hại cả nhà Lâm gia chúng ta chôn cùng ngươi đúng không?! Ta rơi xuống cảnh không tốt, ngươi có thể rơi vào chỗ tốt sao? Cho dù ngươi không suy xét Lâm gia, con trai của ngươi còn quản hay không, có phải cũng muốn hắn bồi phải không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Chí Hiền đến, đầu tiên là mắng Liễu thị một trận như vậy, sau đó nói vài chuyện Lâm gia gần đây gặp phải cho bà nghe, đạo lý rất rõ ràng, nếu ngươi không đi giải thích thì chờ trong nhà cửa nát nhà tan đi.

Cách nói có chút kinh dị, nhưng cũng xấp xỉ. Mấu chốt trước mắt đúng là không phải Lâm Thanh Đình ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa, người Lâm gia tâm lý suy đoán nhưng lại không yên lòng, bọn họ còn đang suy nghĩ sau lưng có phải còn có bóng dáng Cảnh đế hay không.

Mà đi tới chỗ Lâm Thanh Đình cầu được tha thứ chỉ là kế thăm dò, nếu như bên kia tha thứ, động tĩnh trong triều vẫn không yên, vậy người Lâm gia phải suy xét nên đối mặt cục diện kế tiếp như thế nào.

Lâm Chí Hiền nói xong bước đi, hắn biết Liễu thị không phải kẻ ngu xuẩn, việc này bà tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp. Uy h.i.ế.p của Liễu thị không ngoài nhi tử bảo bối kia, đích tử Lâm Thanh Nghi của hắn. Cho dù là vì Lâm Thanh Nghi, Liễu thị cũng phải đi.

Quả nhiên, ngày hôm sau Liễu thị hết bệnh rồi, cách 1 ngày đệ bái thiếp tới Định Viễn Hầu phủ.

Nghe được động tĩnh này, Lâm Chí Hiền đi viện Trần di nương.

Ôm Trần di nương được hắn sủng ái này, Lâm Chí Hiền cười nói: “Khanh Khanh, vẫn là biện pháp của nàng tốt.”

Trần di nương song thập niên hoa, chính là thời kỳ phong nhã hào hoa, tuy nói bộ dạng không tới mức khuynh quốc khuynh thành, cũng là xinh đẹp kiều mỵ động lòng người.

Nàng lệch người vào trong n.g.ự.c Lâm Chí Hiền cười nói: “Lão gia, thiếp thân nào có biện pháp tốt gì đâu, chỉ là cùng cảm nhận thôi, nhược điểm của người làm mẹ không ngoài con cái của mình.” Lời còn chưa nói hết, nước mắt lại tràn ra, “Đáng thương Hoành nhi của chúng ta, mới lớn như vậy đã không còn.”

“Khanh Khanh đừng khóc, Hoành nhi không còn trong lòng lão gia ta cũng phi thường khó chịu, chúng ta về sau còn có thể lại có đứa nhỏ.”

Trần di nương chôn mặt trong n.g.ự.c Lâm Chí Hiền, che lấp ánh mắt ẩn chứa thù hận.

Liễu thị, ngươi cũng có hôm nay! Yên tâm, ngươi cho ta cái gì, ta sẽ trả lại ngươi mọi thứ. Ta đấu không lại ngươi, nhưng bất đắc dĩ trời giúp ta, ngươi hại người nhiều như vậy, nay báo ứng tới rồi!

Trần di nương là di nương Lâm Chí Hiền mấy năm gần đây mới nạp, xưa nay được Lâm Chí Hiền sủng ái. Sớm 2 năm cũng sinh một đứa con, đáng tiếc năm trước c.h.ế.t non. Trần di nương biết là Liễu thị dùng thủ đoạn, nhưng nàng trong phủ không có căn cơ, không bắt được chứng cớ căn bản đấu không thắng Liễu thị, chỉ có thể dấu diếm thù hận vào tâm, cẩn thận chu toàn sau này.

Lần này bởi chuyện Lâm gia bị Liễu thị làm mất mặt, làm cho nàng nhìn ra có hi vọng báo thù, tất nhiên sẽ không bỏ qua thổi gió gối đầu bên tai Lâm Chí Hiền.

Chuyện Lâm Chí Hiền sai Liễu thị đi tìm thứ trưởng tử và thứ trưởng nữ Lâm gia trước đây nói xin lỗi, Trần di nương cũng biết. Thấy Lâm Chí Hiền đau đầu Liễu thị cứng mềm không ăn, nàng nghĩ ra cái trọng điểm này.

Cho nên nữ nhân hung hãn mới thật gọi là ác, Lâm Chí Hiền là đại nam nhân lại là người đọc sách, có lẽ ích kỷ, có lẽ có các loại tật xấu, nhưng hắn không nghĩ ra lấy con trai mình đi uy h.i.ế.p Liễu thị, cũng chỉ có nữ nhân mới am hiểu đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c nữ nhân khác như thế nào.

Chiêu này của Trần di nương không thể không nói không ác, ít nhất chọc Liễu thị đau, chọc cho khuất phục.

Loading...