Vừa Xuyên Không Liền Phân Gia, Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà - Chương 97: Nỗi phiền muộn của Sở Lâm Nghiên
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:46:34
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không gì, gì!” Cốc Dương thấy tình hình , vội vàng giấu chiếc hộp trong tay ống tay áo.
“Thứ tay ngươi là gì?” Sở Lâm Nghiên thấy rõ ràng, y cầm một chiếc hộp, đắc ý như một con mèo trộm cá tanh.
“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ, quan trọng, quan trọng!” Cốc Dương liên tục xua tay, nhân cơ hội chuyển đề tài, “Các ngươi đang gì ?”
“……” Nam Phong lườm y một cái, chúng gì, ngươi ư? Ngươi cứ giả vờ , xem ngươi thể giả vờ đến bao giờ.
“Lấy !” Sở Lâm Nghiên hề lừa, đ.á.n.h lận con đen, thể nào.
“Chỉ là chúc mừng Lâm cô nương, nàng tặng một chút hồi lễ, thực sự chỉ là món đồ nhỏ thôi.” Cốc Dương kẻ ngốc, chuyện bên ngoài cửa nhà họ Lâm y thấy rõ, nếu giờ mà lấy chiếc hộp , kết cục của y cũng sẽ giống như Nam Phong.
“Tại ngươi hồi lễ, mà ?” Sở Lâm Nghiên lạnh lùng, còn dám phân biệt đối xử với y.
“Chẳng Nam Phong mang về cho ngươi một cái túi màu lam ? Ta tận mắt thấy Lâm cô nương đưa cho .” Khi Cốc Dương , Nam Phong đang quỳ đất liên tục nháy mắt hiệu cho y, nhưng dù mắt gần như co giật, Cốc Dương vẫn ngây ngốc hiểu, còn hỏi ngây thơ, “Ngươi là nuốt riêng đấy chứ!”
Nam Phong gào thét trong lòng, nuốt cái thá gì chứ! Ngươi thấy sắc mặt chủ tử chuyển từ trời âm u sang cuồng phong bão táp ? Muốn c.h.ế.t thì ngươi thẳng , đừng ở đây giả điên giả dại.
“Ha ha!” Sở Lâm Nghiên phát một tiếng hừ lạnh, “Cái túi màu lam!”
Y càng thêm tức giận!
Cốc Dương Nam Phong, Sở Lâm Nghiên, y cảm thấy lưng như một luồng gió lạnh thổi qua, lạnh buốt!
“Phải đó! Của ngươi là đặc biệt nhất, là nương của Lâm cô nương đích phòng lấy , những khác chỉ chia một miếng thịt heo!” Cốc Dương giải thích thì thôi, y giải thích, Sở Lâm Nghiên càng tức tối hơn.
Hợp , y là đặc biệt nhất, đặc biệt đến mức dùng bạc để tống khứ!
“Mang chiếc hộp của ngươi ! Mau lên!” Sắc mặt Sở Lâm Nghiên càng thêm u ám, y nhất định xem Lâm Súc Nguyệt tặng Cốc Dương thứ gì.
Gà Mái Leo Núi
Cùng là tặng lễ chúc mừng, Cốc Dương ngàn ân vạn tạ, còn y thì ghét bỏ, thậm chí bạc y để cho họ cải thiện cuộc sống cũng trả , đây là quyết tâm cắt đứt quan hệ với y!
Hơn nữa, những lời mà Nam Phong mang về còn là những lời sát nhân tru tâm cỡ nào, cái gì mà ân tình trả hết, hai bên còn nợ nần, coi như quen .
Nghe xem, lời vô tình như , là thể ?
“Ta nhé, ngươi xem thì , nhưng cướp của !” Cốc Dương chần chừ mãi, cuối cùng ánh mắt sắc như d.a.o của Sở Lâm Nghiên, y đành lấy chiếc hộp trong ống tay áo .
Sở Lâm Nghiên chỉ lạnh lùng y, lời nào.
“Lâm cô nương cũng chỉ tặng vài viên, ngươi cẩn thận đó, đừng rơi của .” Cốc Dương đưa chiếc hộp lên, còn đặc biệt dặn dò.
Sở Lâm Nghiên mở hộp , bên trong chỉnh tề đặt mười mấy viên Bách Tử Hương.
Thảo nào Cốc Dương xem nó như bảo bối, chịu lấy .
Giấc ngủ của Cốc Dương nông, yêu cầu về môi trường xung quanh cũng cao, cách đây lâu khi bốc t.h.u.ố.c ở Lý Thị Y Quán, Lý Lập Xuyên đề cử loại Bách Tử Hương cho y, khi dùng thử hai viên, hiệu quả cực kỳ , nhưng khi mua thêm thì báo là bán hết.
Lúc đó y buồn bã mấy ngày, tự trách sớm hơn, vô ích bỏ lỡ thứ như .
Không ngờ đến Lộc Minh Thôn một chuyến thể nhận mười mấy viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-khong-lien-phan-gia-ta-mang-theo-khong-gian-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-97-noi-phien-muon-cua-so-lam-nghien.html.]
“Cầm lấy!” Sở Lâm Nghiên xem xong, đóng nắp ném trả cho y.
“Ấy, ngươi cẩn thận chứ!” Cốc Dương nhanh mắt lẹ tay đón lấy chiếc hộp, giấc ngủ của y còn trông cậy mấy món đồ nhỏ ! Không ngờ Lâm Súc Nguyệt thứ như , hơn nữa còn hào phóng như thế.
Mười mấy viên nếu đặt ở Lý Thị Y Quán, đảm bảo sẽ tranh giành hết sạch.
Điều y là, Bách Tử Hương Lâm Súc Nguyệt nhiều, hơn nữa đợi khi hạt bách mới lớn lên, nàng sẽ nguồn Bách Tử Hương dồi dào ngừng.
Sở Lâm Nghiên gì nữa, rõ ràng y là quen nhà họ Lâm , còn để bạc đủ sống trong một hai năm, thậm chí việc Sở Vân Lâu thể dùng rượu của họ cũng là do y dàn xếp, kết quả là tiếng thì y chẳng cái nào, ngược để cho tên Cốc Dương hưởng lợi.
Càng nghĩ càng tức, Nam Phong đang quỳ đất, cơn giận càng bốc lên.
“Đều là do cái miệng vụng về của ngươi! Bảo ngươi học hỏi Cốc Dương cách chuyện, ngươi chẳng để tâm chút nào! Xem chuyện ngươi , càng càng hỏng bét!”
Nam Phong chỉ thể lầm bầm trong lòng, chẳng là do chính ngươi chịu lộ diện , Lâm cô nương rõ ràng , giao tiếp giữa với , điều quan trọng nhất chính là sự chân thành, ngoài tên ngươi , còn gì nữa? Chấp nhận hảo ý của ngươi mới là lạ!
“Ngươi cái vẻ mặt gì đó, còn phục !” Sở Lâm Nghiên liếc Nam Phong một cái, lắm, y nuông chiều đến mức còn kiêng dè gì , còn dám trợn mắt lườm y.
“Thuộc hạ dám!” Nam Phong khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.
“Ta thấy ngươi dám lắm!” Đối với thuộc hạ của , Sở Lâm Nghiên hiểu rõ, lớn lên cùng y từ nhỏ, thích châm chọc y nhất, đừng tưởng y , chỉ là trời sinh khuôn mặt lạnh lùng mà thôi.
“Nơi cần ngươi nữa, tự ngươi về nhà !” Xem còn châm chọc thế nào, y tin nhà còn trị .
“Chủ tử, xin tha cho!” Nam Phong nghĩ đến thiếu nữ áo đỏ ở nhà, nhịn rùng .
“Không tha ! Ngươi hỏng hết chuyện của , còn dám lén lút châm chọc trong lòng, tự ngươi cút về .” Sở Lâm Nghiên tên lắm lời tiếp tục xem trò của .
“Đi , ! Ở đây !” Cốc Dương kéo Nam Phong, hiệu cho cứ yên tâm, ở Ngũ Diệu Trấn y, sẽ xảy chuyện gì.
Nam Phong Cốc Dương, Sở Lâm Nghiên, đành dậy, biến mất khỏi căn phòng.
“Ngươi cũng đừng trách Nam Phong, Lâm cô nương bày tỏ rõ ràng , ngươi đích tới, nghĩ họ quan tâm đến con ngươi, chứ nhận thứ gì từ ngươi.”
Sau khi Nam Phong rời , Cốc Dương mới suy nghĩ của .
Những chuyện xảy cửa nhà họ Lâm, đó những lời mà Lâm Súc Nguyệt với Phương Ngọc Trúc, và Phương Ngọc Trúc với Lâm Viễn Sơn, y đều .
Gia đình lúc đầu cứu chủ tử hề nghĩ đến việc nhận hồi báo, là chủ tử vật chất hóa ân tình , thảo nào bây giờ qua với y nữa.
“Hiện tại tình hình thế nào ngươi ? Nếu tự , thì cần Nam Phong gì!” Không cần Cốc Dương Sở Lâm Nghiên cũng lý do của Lâm Súc Nguyệt, nhưng y thể , .
“Nửa đêm lén lút thì ? Dù cũng để Lâm cô nương họ ngươi dùng tiền bạc để tống khứ họ, mà là thực sự xem họ như chứ!” Đầu óc Cốc Dương lanh lợi, ý kiến tồi cứ thế tuôn .
“Ngươi tự cảm thấy thế nào? Nửa đêm lén lút !” Sở Lâm Nghiên thậm chí buồn đáp lời, y là ăn trộm ? Hay là giang hồ đại đạo?
“Hắc hắc, sai , sai !” Cốc Dương lúc mới nhận gì.
Nỗi phiền muộn của Sở Lâm Nghiên bên , Lâm Súc Nguyệt , cho dù nàng cũng chỉ một câu đáng đời! Hiện tại nàng một tiếng thét cho kinh hãi, còn kịp để tâm đến bất cứ điều gì khác.