Vừa Xuyên Không Liền Phân Gia, Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà - Chương 85: Nhân Tình Vị Là Gì

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:27:07
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A?” Lâm Súc Nguyệt hiểu vì Phương Ngọc Trúc hỏi như .

“Vừa ở chỗ Diệp Diệp, con tìm lý lẽ cố chấp đưa đồng tiền cho nàng , rốt cuộc là nghĩ thế nào?” Phương Ngọc Trúc thấy vẻ mặt nữ nhi ngơ ngác, trong lòng thở dài, xem nàng căn bản thấy sai điều gì.

“Chúng là thuê nhà ? Không đưa bạc cho thẩm Diệp Diệp thì tiện lắm chứ!” Lâm Súc Nguyệt nghĩ bổ sung, “Chúng đưa bạc, ở cũng yên tâm hơn mà!”

Nói xong, Lâm Súc Nguyệt còn thấy nghĩ thật diện.

Phương Ngọc Trúc nữ nhi, bỗng cảm thấy như quen nàng nữa, nữ nhi thấy chút nhân tình vị nào.

“Sao ? Con đúng ?” Lâm Súc Nguyệt phát hiện ánh mắt Phương Ngọc Trúc , lúc mới ý thức lẽ sai.

“Đương nhiên là đúng!” Phương Ngọc Trúc nghiêm sắc mặt , “Không chuyện gì cũng thể dùng tiền bạc để đo lường!”

“Diệp Diệp nguyện ý cho chúng mượn nhà, là vì đều là cùng thôn, con cứ khăng khăng đưa bạc cho nàng , chẳng là dùng tiền bạc để đo lường lòng của khác ?”

“Con bảo nàng nghĩ thế nào! Nàng sẽ cảm thấy con xem thường nàng.”

“Tiền bạc vạn năng, sống trong thôn làng, học cách đối nhân xử thế!”

Lời chân thành của Phương Ngọc Trúc khiến Lâm Súc Nguyệt suy ngẫm.

Phải , hình như nàng mang sự xa cách, sự xa lạ giữa với ở hiện đại đến nơi , quan niệm cái gì thể giải quyết bằng tiền thì là chuyện lớn ăn sâu trong đầu nàng, khiến nàng quên mất đây là vùng quê chất phác, là nơi nhân tình vị nặng nhất.

“Con hiểu ?” Thấy nữ nhi trầm tư, Phương Ngọc Trúc cũng thúc giục nàng.

“Tạ ơn nương, con hiểu !” Lâm Súc Nguyệt thông suốt, lúc mới thấy hành động của thật quá đáng.

“Thông suốt là !” Phương Ngọc Trúc lúc mới yên tâm gật đầu.

“Đi thôi! Chúng về báo tin cho .”

Hai nương con trở về, Lâm Viễn Sơn mấy đang đợi ở sân.

“Thế nào ?”

“Đã giải quyết!” Lời Phương Ngọc Trúc thốt , cả nhà liền bùng lên tiếng hoan hô rộn rã.

“Diệp Diệp thật sự đồng ý ?” Tin tức khiến Đỗ Hoa cảm thấy càng thêm lạnh lòng.

Con trai do chính nuôi lớn cuối cùng chẳng bằng một ngoài, nuôi một con ch.ó còn trông nhà giữ cửa, nhi tử nàng nuôi bảo vệ lão nương của .

“Phải, nàng bảo chúng cứ yên tâm đến ở.” Mọi đều hề nhận sự đổi tâm trạng của Đỗ Hoa.

“Viễn Sơn, hãy tìm Lý Tường sắp xếp vật liệu ! Hai ngày chúng thu dọn đồ đạc, dọn đến nhà Diệp Diệp.” Vì vấn đề chỗ ở giải quyết, họ nên sớm thì hơn! Sửa nhà xong sớm thì dọn về sớm.

đúng đúng, Lý Tường nếu quyết định , còn đến xem xét tình hình mới tiện vật liệu.” Lâm Viễn Sơn lúc mới nhớ lời dặn dò của Lý Tường.

“Vậy còn chần chừ gì nữa, mau mời đến xem xét !” Phương Ngọc Trúc còn chuyện .

“Đi ngay!” Lâm Viễn Sơn chạy nhanh như bay, thể thấy còn kích động hơn bất kỳ ai.

“Chúng cũng bắt tay ! Cái gì cần đóng gói thì đóng gói, cái gì cần chất đống thì chất đống.”

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-khong-lien-phan-gia-ta-mang-theo-khong-gian-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-85-nhan-tinh-vi-la-gi.html.]

Sau khi Lâm Viễn Sơn , cả nhà đều bận rộn.

Cùng với việc Lý Tường dẫn mang vật liệu đến thôn Lộc Minh, tin tức nhà họ Lâm xây nhà nhanh chóng lan khắp thôn.

“Ngươi còn bày đặt thương hại khác, ngươi xem, đang xây nhà ngói xanh gạch lớn đấy! Ngươi xem cái bộ dạng vô dụng của ngươi, ngón tay nào mà sánh bằng lão nhị chứ!” Trong sân lão trạch, Lữ Tuyết Cầm ghen tị đến mức mắt suýt tóe lửa.

Càng Lâm Viễn Hà càng thuận mắt, nàng gả cho một tên vô dụng như thế chứ!

“Ngươi còn mặt mũi ! Cả nhà lão nhị đồng lòng hợp sức, còn nhà chúng thì !” Lâm Viễn Hà tới mức cũng bốc hỏa.

“Ngươi ý gì, lười biếng !” Lữ Tuyết Cầm thấy, giọng càng lớn hơn, “Giờ thì chê cái , cái xong! Lúc cầu xin gả cho ngươi ?”

“Ta ý đó!” Lâm Viễn Hà bao giờ cảm thấy mệt mỏi như bây giờ, hơn nữa, gần đây việc giao tiếp với Lữ Tuyết Cầm cũng vô cùng khổ sở, bất kể gì, nàng luôn lý do, cớ để đổ hết chuyện lên đầu .

“Ta là nhà lão nhị đông , đồng lòng nên mới tích cóp đủ tiền để xây nhà, đó là lẽ thường tình thôi!”

“Căn nhà nát của chúng chừng nào mới thể xây đây! Chàng thể để tâm một chút , hai tỷ Súc Vân cũng đến tuổi thể chuyện hôn sự , xem thường, gả chúng nó cho nhà nghèo ?”

Lâm Viễn Hà câm nín, Lữ Tuyết Cầm, Lâm Súc Vân, hợp tất cả chuyện đều là việc của một ư, còn nàng nương chỉ cần động môi, hưởng thụ là xong !

“Ngươi ? Hậu vận ba nương con đều trông cậy ngươi, ngươi thể đáng tin một chút !” Lữ Tuyết Cầm vẫn lẩm bẩm ngừng.

Lâm Viễn Hà nàng thật sâu, đầu bước khỏi sân, căn nhà khiến thấy ngột ngạt.

“Đi , cứ ! Vô dụng!” Lâm Viễn Hà xa , Lữ Tuyết Cầm vẫn ngừng than vãn.

“Tỷ tỷ! Chúng thể tìm Nãi nãi , giờ nương đáng sợ quá!” Lâm Súc Vân khe khẽ hỏi.

Hai tỷ nàng Đỗ Hoa nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, nhưng Lữ Tuyết Cầm là cay nghiệt, khi phân gia cho phép các nàng tìm Đỗ Hoa, khi lòng còn trút giận lên các nàng.

“Cẩn thận nương thấy đ.á.n.h đấy.” Lâm Súc Lam sinh hai phút, tính tình trầm hơn nhiều.

thực sự ở đây nữa, cha ngày nào cũng dậy sớm về khuya việc, nương động một tí là mắng chúng , chẳng ai chuyện tử tế với chúng cả.” Lâm Súc Vân bĩu môi, nàng thực sự buồn.

“Ráng nhẫn nhịn thêm chút nữa, chúng nhất định sẽ nghĩ cách!” Lâm Súc Lam bóng lưng Lữ Tuyết Cầm, trong mắt ánh sáng mà nàng thể hiểu .

“Còn bao lâu nữa chứ! Nương đ.á.n.h thì cũng mắng chúng , mỗi cũng dám.” Lâm Súc Vân càng càng ấm ức, nếu Đỗ Hoa ở đây, Lữ Tuyết Cầm chắc chắn dám đối xử với các nàng như .

“Gia gia đang bệnh, hiểu chuyện một chút!” Lâm Súc Lam an ủi .

“Được !” Lâm Súc Vân nghĩ cũng , Gia gia hiện tại còn đang liệt giường, các nàng thể gây thêm phiền phức cho Nãi nãi .

“Nếu nhớ Nãi nãi , thì nhân lúc ngoài việc, hãy lén thăm Nãi nãi nhé! Đừng để nương .” Chuyện Lâm Súc Lam từng , lén từ xa Đỗ Hoa và Lâm Súc Nguyệt đang vui vẻ trong sân.

Lúc đó nàng rơi nước mắt ghen tị, nàng cũng như Lâm Súc Nguyệt, cha nương yêu thương, mỗi ngày còn thể ở bên cạnh Nãi nãi .

“Muội ! Chỉ là thể để Nãi nãi thấy , kẻo bà lo lắng.” Lâm Súc Vân lộ vẻ mặt hiểu chuyện.

“Thôi , mau giặt quần áo ! Giặt xong là thể ngoài việc !” Trên mặt Lâm Súc Lam hề gợn sóng, chỉ nàng mới , nàng mong chờ thời gian ngoài việc mỗi ngày đến mức nào.

Còn bên nhà họ Lâm, họ dọn khỏi căn nhà đổ nát sắp sập, chuyển đến nhà Lâm Diệp Diệp.

 

Loading...