Vừa Xuyên Không Liền Phân Gia, Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà - Chương 211: Việc học chữ phải bắt đầu từ những đứa trẻ

Cập nhật lúc: 2025-11-16 01:38:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thật khiến đau đầu!” Lâm Súc Nguyệt đầu tiên gặp chuyện khiến nàng cảm thấy bất lực như .

“Cô nương lo lắng gì ?” Xuân Lan theo sát nàng, đêm nay Lâm Súc Nguyệt khiến nàng cảm thấy bất ngờ, hóa nàng sức hút đến thế.

“Ta lo để dạy họ đây!”

“Tối nay dạy ?” Nàng thấy tối nay Lâm Súc Nguyệt giảng , phản hồi của cũng tích cực, ai hiểu cũng lập tức hỏi .

“tỷ hiểu, đây mới chỉ là những điều cơ bản nhất! Họ chữ, thể sách, chép bài. Về , những thứ cần học cần ghi nhớ sẽ nhiều lên, họ sẽ gặp khó khăn!” Lâm Súc Nguyệt hài lòng với thái độ và phản ứng của năm tối nay.

Mặc dù cùng một vấn đề thể cần giảng giải nhiều họ mới nhớ , nhưng đều nỗ lực, ai thấy khổ sở bỏ cuộc.

“Nếu họ chữ, e rằng tốn ít công sức!” Xuân Lan là chữ, nàng học từ Hác Ngọc Khiết, học từ hai vị ma ma, những chữ thường dùng thì nàng đều nhận .

Chỉ từng thôi tốn của nàng nhiều năm, còn trong môi trường đó.

Ở thôn, ban ngày còn việc đồng áng, chỉ chút thời gian buổi tối, học trồng trọt, học chữ, thời gian đủ!

! Ta đang đau đầu vì vấn đề . Việc học chữ là căn nguyên, giải quyết vấn đề , sợ họ học đến cuối cùng đều từ bỏ.” Cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm lấy Lâm Súc Nguyệt.

Hóa việc dạy học cũng hề đơn giản như nàng nghĩ!

“Hay là mỗi ngày dành chút thời gian dạy họ học chữ?” Xuân Lan đề nghị, “Vì cô nương phát hiện vấn đề, thì hãy chuẩn . Nhân lúc bây giờ cô nương giảng những thứ phức tạp, họ vẫn còn thời gian rảnh rỗi để bù đắp.”

“Ta sẽ cân nhắc, tìm một phương pháp cân bằng thời gian mới !” Đề nghị của Xuân Lan Lâm Súc Nguyệt cũng từng nghĩ đến, chủ yếu là vấn đề thời gian, phối hợp với công việc đồng áng của họ, thời gian thể tận dụng quá ít.

“tỷ sai, xem trời càng ngày càng sáng sớm hơn, nếu thời gian buổi tối đủ, thể dậy sớm hơn buổi sáng để học chữ.” Xuân Lan cảm thấy thời gian là tự sắp xếp. Trước đây các nàng ở Sở phủ, hầu hạ chủ tử tự may quần áo giày dép, đều là vượt qua như .

“tỷ đúng, buổi sáng dậy sớm thêm nửa canh giờ, kiên trì theo đuổi cũng là ít thời gian đó!” Lâm Súc Nguyệt thấy khả thi.

“Việc học chữ vẫn nên bắt đầu từ nhỏ, trẻ con học sẽ nhanh.” Xuân Lan cảm khái, nàng chính là một ví dụ, từ nhỏ lớn lên bên cạnh phu nhân và ma ma, dù đến học đường chuyên biệt, cũng nhận ít chữ.

“Ôi! Tỷ nhắc nhở !” Bị Xuân Lan , Lâm Súc Nguyệt chợt nhớ chuyện nàng từng nghĩ đến khi còn ở Thượng Kinh, dự định khi về sẽ gửi Lâm Duyệt Tùng đến học đường, nhưng vì bận rộn mà quên mất.

Có lẽ nàng thể xây một học đường trong thôn, đó mời một về dạy các cháu nhỏ nhận mặt chữ. Không mong đợi chúng thể đỗ đạt công danh, ít nhất cũng là những kẻ mù chữ!

“Nhắc nhở cô nương điều gì cơ?” Xuân Lan nhớ , nàng gì đặc biệt?

“Việc học chữ bắt đầu từ những đứa trẻ!” Lâm Súc Nguyệt khẽ mỉm .

! Trẻ con nhận chữ là nhanh nhất.” Xuân Lan thấy câu gì sai.

“Ngày mai sẽ tìm Thôn trưởng! Sau sẽ cảm tạ tỷ đó!” Lâm Súc Nguyệt giờ tràn đầy hứng khởi.

Gà Mái Leo Núi

Xuân Lan đăm chiêu, cảm tạ nàng gì? Nàng !

“Con mở học đường trong thôn?” Chiếc chén Lâm Dũng đang cầm tay suýt nữa rơi xuống đất.

Mới sáng sớm, Lâm Súc Nguyệt đột nhiên với y chuyện , y sợ đến mức tưởng tỉnh ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-khong-lien-phan-gia-ta-mang-theo-khong-gian-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-211-viec-hoc-chu-phai-bat-dau-tu-nhung-dua-tre.html.]

“Phải đó! Thôn trưởng thấy thế nào?” Lâm Súc Nguyệt vững chãi, tối qua nàng lên kế hoạch xong xuôi.

“Ta đương nhiên là , sách chữ là ước mơ của , nhưng chi phí gia đình bình thường nào cũng gánh nổi.”

Nếu trong thôn bạc, thì sớm gửi con cái đến học đường ở trấn , cần kéo dài đến tận bây giờ.

“Có lẽ chúng thể dùng tiền mời một vị về!” Lâm Súc Nguyệt vẫn dò hỏi giá thuê , nàng cần bàn bạc kỹ lưỡng với Lâm Dũng mới tìm .

“Muốn mở học đường thì nhất định mời .” Lâm Dũng thì học đường thể thành lập, mà mời cần một khoản bạc, con cái học cũng cần một khoản bạc.

Cho nên, con cái nhà nghèo lối thoát!

“Nếu Thôn trưởng tin tưởng , cứ giao chuyện cho lo liệu!” Lâm Súc Nguyệt giải thích với Lâm Dũng như thế nào.

Nàng dùng chế độ hợp đồng hiện đại để thuê , mỗi tháng trả ngân lượng cho họ. Họ chỉ cần đến thôn dạy học cho bọn trẻ buổi sáng là đủ, thời gian còn họ thể việc khác.

“Ta con khả năng , tìm là vấn đề. Ta lo lắng trong thôn tiền dư dả để gửi con cái học.” Việc Lâm Súc Nguyệt nguyện ý chuyện khiến Lâm Dũng vô cùng cảm kích, nhưng cảnh của là như , y cũng lòng mà lực bất tòng tâm.

“Ta sẽ tìm cách. Thôn chúng bao nhiêu đứa trẻ?” Lâm Súc Nguyệt quyết định tìm hiểu rõ tình hình của thôn .

“Có hai ba mươi đứa.” Lâm Dũng rõ tình hình trong thôn.

“Vậy thế , chúng gọi tất cả những gia đình đó , hỏi ý kiến họ .” Chuyện liên quan đến con cái của , Lâm Súc Nguyệt cần hỏi ý kiến của họ thì mới thể mạnh dạn bắt tay .

“Được, gọi ngay.” Lâm Dũng đặt chén xuống, lập tức gọi .

Lâm Súc Nguyệt thì chờ trong sân, suy nghĩ lát nữa sẽ tìm Cốc Dương, y nguồn lực nào về mặt .

“Cô nương vì họ mà lo lắng bạc tóc !” Xuân Lan vẫn luôn theo nàng, tối qua hai cũng trò chuyện lâu về vấn đề .

“tỷ mà, việc học chữ bắt đầu từ những đứa trẻ.” Lâm Súc Nguyệt chính là câu của nàng bừng tỉnh.

“Hy vọng họ thể cảm nhận tấm lòng của cô nương.” Xuân Lan việc Lâm Súc Nguyệt là vì tương lai của cả thôn, chỉ là những khác thể hiểu .

“Nhanh lên, Súc Nguyệt đang chờ đấy!” Lâm Dũng tốn nhiều thời gian triệu tập tới.

“Súc Nguyệt chuyện gì ? Sao gọi chúng đến gấp thế?” Mọi lúc đều đang chuẩn bữa sáng ở nhà, vội vàng chạy tới.

“Có chút chuyện bàn bạc với .” Lâm Súc Nguyệt thấy đến đông đủ, bèn dậy khỏi ghế.

“Ta bàn bạc với Thôn trưởng, mở một học đường trong thôn để con cái chúng đều cơ hội nhận mặt chữ.”

“Mở học đường, học chữ ư?” Mọi bao giờ nghĩ con cái cơ hội đến học đường, nhất thời đều ngây ngốc.

“Phải đó! Mọi thấy thế nào?” Lâm Súc Nguyệt xong liền chờ đợi phản hồi từ .

“Được đến học đường đương nhiên là chuyện , nhưng chúng ngân lượng!” Lâm Thừa Bình là lên tiếng đầu tiên, con y cũng cùng tuổi với Lâm Duyệt Tùng. Nếu thể học, nhận vài chữ, thể lên trấn tiểu nhị, đến mức dựa trời đất mà kiếm miếng ăn.

 

Loading...