Vừa Xuyên Không Liền Phân Gia, Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà - Chương 164: Quả Là Vật Tốt
Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:36:55
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nghe thấy , vị cô nương đây là hiểu !” Tiểu tử đắc ý ném ánh mắt về phía Quỷ Đầu Lý đối diện.
“Không giấu gì cô nương, những hạt giống chính từng trồng qua, nhưng khi thu thập thì cam đoan với , thứ trồng tuyệt đối sẽ kinh ngạc .” Tiểu tử thì vẻ lanh lảnh, nhưng lời là sự thật.
“Ta tự xem thử!” Lâm Súc Nguyệt đáp lời, hầu hết các loại hạt giống ở đây nàng đều nhận , tiểu tử lừa thì nàng tự nhiên rõ.
“Những hạt giống giá cả thế nào?” Lâm Súc Nguyệt hài lòng chọn mấy túi.
“Cô nương lấy hết ?” Tiểu tử kinh ngạc, xem đây là nửa năm mở hàng, mở hàng một ăn cả nửa năm đây mà!
“ ! Ngươi tính giá rẻ cho một chút!” Lâm Súc Nguyệt dậy, vỗ vỗ tay. Chủ sạp thật sự là hàng, rõ ràng hạt Mộc Miên (Bông Gòn), Cà Chua, và cả hạt quýt hoặc chanh xác định, thế mà đặt ở đây chẳng ai thèm ngó tới.
“Những hạt giống đều khắp nơi lùng sục mới , tính cô nương một lượng bạc một túi ! Ta chỉ kiếm chút phí đường vất vả thôi.” Lâm Súc Nguyệt mới khen thật thà, thì lúc tiểu tử lộ bộ mặt của một thương nhân.
“Ngươi đừng lừa từng mua hạt giống, sạp của ngươi chỉ ba túi hạt tên trông khá hơn một chút, ngươi còn dám lấy một lượng bạc một túi! Thôi, xem sạp khác !”
Kinh nghiệm sống mách bảo Lâm Súc Nguyệt rằng, nếu trả giá thì sẽ coi là kẻ đại ngốc.
“Đừng mà! Cô nương chúng thể thương lượng thêm mà!” Lâm Súc Nguyệt bước hai bước, tiểu tử vội vàng nhảy chắn đường ba . “Đây đều là buôn bán nhỏ thôi, chiết khấu cho cô nương hai mươi văn, thế nào?”
“Vẫn còn đắt lắm!” Lâm Súc Nguyệt nhấc chân chuẩn tiếp.
“ , đúng ! Cô nương hãy đến xem đồ của , đồ của giá cao lắm.” Quỷ Đầu Lý đối diện cũng nhân cơ hội “thêm dầu lửa”.
Tiểu tử thấy Lâm Súc Nguyệt thực sự định về phía Quỷ Đầu Lý, liền cuống quýt, dang tay chắn đường ba : “Thế nhé, giảm cho cô nương ba mươi văn, tặng cô nương một túi hạt giống nữa.”
Tiểu tử cũng quyết liều , lâu mở hàng, nếu bán nữa, sẽ uống gió Tây Bắc mất.
“Thôi ! Thấy ngươi cũng dễ dàng gì!” Lâm Súc Nguyệt lúc mới hài lòng sạp hàng.
Sở Lâm Nghiên tiểu tử , Lâm Súc Nguyệt, quả thực dám tin, thể .
Hắn cứ nghĩ Lâm Súc Nguyệt xem sạp khác là thật sự sẽ .
“Đây là bạc, ngươi cầm lấy cho chắc!” Lâm Súc Nguyệt lấy bạc từ trong ống tay áo đưa cho tiểu tử . “Ta cũng cần hạt giống của ngươi, ngươi đưa cho cái túi bên đang sắp mốc đó !”
Sau khi đưa bạc, Lâm Súc Nguyệt chỉ túi vải chân tiểu tử , dáng vẻ nàng vẻ hiểu chuyện, khiến tiểu tử tưởng rằng cô nương quả thực là .
Kỳ thực chỉ Lâm Súc Nguyệt , túi hạt giống nàng để mắt từ lâu, đó là Mao Diệp Thiểu Tử (Lông Lá Đậu Tằm), khả năng chịu hạn, chịu nghèo, chịu lạnh cực mạnh, khả năng che phủ mặt đất , hiệu quả cố định đạm cao, thích hợp để trồng phân xanh ở Lộc Minh Thôn.
Đang lúc nàng đau đầu vì đất đai cằn cỗi ở Lộc Minh Thôn cải tạo , thì đây đúng là cơn buồn ngủ gặp chiếu manh.
Gà Mái Leo Núi
“Cô nương thong thả! Lần nhu cầu ghé qua!” Tiểu tử vui mừng hớn hở nhận bạc, đóng gói tất cả các hạt giống đưa cho Xuân Lan.
“Nàng mua những thứ đều cách trồng ?” Sở Lâm Nghiên một nữa mới nhận thức về Lâm Súc Nguyệt.
“Đó là điều đương nhiên, đang định mua một ít hạt giống về trồng mà! Đây đều là những thứ cần!” Lâm Súc Nguyệt coi những thứ như báu vật.
“Nàng nghĩ túi hạt giống thật sự sắp mốc ?”
“Chẳng lẽ ?” Sở Lâm Nghiên nhớ cảnh tiểu tử đưa hạt giống, khẽ lắc nhẹ, túi vải “bốc khói”, mốc thì là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-khong-lien-phan-gia-ta-mang-theo-khong-gian-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-164-qua-la-vat-tot.html.]
“Đó là Mao Diệp Thiểu Tử. Ngươi cũng đất ở Lộc Minh Thôn cằn cỗi, đợi về rắc những hạt giống xuống, cần quản lý, đến vụ xuân sang năm khi cày cấy thì vùi chúng xuống đất, thể cải tạo độ màu mỡ của đất, tăng năng suất cây trồng.”
“Những thứ khác ngươi đợi trồng sẽ , nhất thời với ngươi cũng rõ.” Lâm Súc Nguyệt còn nhiều thứ trong gian, lúc đó thể mượn cớ mua ở Thượng Kinh mà mang trồng.
“Ta chờ xem vật của nàng!” Lâm Súc Nguyệt bảo chờ, Sở Lâm Nghiên cũng hỏi tiếp.
Quả nhiên Lâm Súc Nguyệt thích hợp với việc đồng áng hơn, khi đến những thứ , ánh mắt nàng lấp lánh rạng ngời. Lần đầu tiên Sở Lâm Nghiên chìm suy nghĩ, tự hỏi liệu việc Lâm Súc Nguyệt ở Thượng Kinh thực sự cho nàng .
“Đi thôi! Chúng về phủ!” Đã mua thứ , Lâm Súc Nguyệt cũng còn hứng thú dạo phố nữa.
“Không Bố Trang (Tiệm Vải), các cửa hàng khác xem ?” Sở Lâm Nghiên chuẩn tinh thần để cùng nàng cả ngày.
“Chờ đến lúc chuẩn hồi hương , bây giờ mua đồ chỗ chứa.”
Những thứ Lâm Súc Nguyệt đương nhiên mua, nhưng đang ở nhờ tại Sở gia, nàng thể mua về chất đống , như thì quá tùy tiện.
“Muốn mua thì cứ mua, cái viện lớn thế , còn sợ chỗ chứa ?”
Khải Duyệt Viện là viện của nương từng ở, quy mô thể so với cái viện rách nát của Hác Vũ Nhu bây giờ.
“Không lắm!” Lâm Súc Nguyệt luôn tự coi là kHách, còn Sở Lâm Nghiên thì mong nàng coi là chủ nhân, suy nghĩ của hai khác .
“Cô nương, viện của chúng nhiều phòng, nô tỳ sẽ giúp cô nương sắp xếp ngăn nắp.”
Xuân Lan, tiểu cô nương lanh lợi , luôn thể những lời Sở Lâm Nghiên những lúc mấu chốt.
“Có lẽ cô nương đến Thượng Kinh nên rõ, những nơi như Bố Trang, Phỉ Thúy Lâu (Gác Ngọc), các tiểu thư phu nhân yêu thích, nếu chúng sớm, một món đồ sẽ mua hết.”
“Giống như đồ trang sức, còn cần đặt . Chờ cô nương chuẩn hồi hương mới mua thì kịp .”
Lâm Súc Nguyệt nghĩ cũng , nàng mua trang sức cho Phương Ngọc Trúc và , nên xem sớm. Không thể đến Thượng Kinh một chuyến mà mua món trang sức nào mang về !
“Đi thôi!”
Thế là sự thuyết phục của Xuân Lan và Sở Lâm Nghiên, mấy từ từ về phía Bố Trang và Phỉ Thúy Lâu.
“Phu nhân, Đại thiếu gia dẫn cô nương ngoài đến giờ vẫn hồi phủ.” Hác Tài cung kính khom lưng.
Trong Sở phủ, Hác Vũ Nhu nghiêng giường tháp, một tay chống cằm, vẻ như đang nghỉ trưa, thị nữ cận quỳ đất xoa bóp bắp chân cho nàng.
“Đã tra phận cô nương là gì ?” Hác Vũ Nhu buồn nhấc mí mắt.
“Vẫn tra . Theo mật báo, Đại thiếu gia từ Thái Sơn Quận , liền luôn mang theo nàng .”
Hác Tài là gia nô Hác Vũ Nhu mang từ nhà nương đẻ sang, những năm nay giúp Hác Vũ Nhu ít việc.
“Ài…” Hác Vũ Nhu cuối cùng cũng mở mắt, vẫy vẫy tay. Thị nữ Tố Vân lập tức tiến lên đặt hai chiếc gối tựa lưng, đỡ nàng dậy.
“Thông tin từ những nơi xa hơn vẫn truyền về.”