Vừa Xuyên Không Liền Phân Gia, Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà - Chương 151: Lâm Súc Nguyệt nghe chỉ

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:11:09
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi, ngươi?” Đôi mắt Lâm Súc Nguyệt từ híp chợt mở to như đồng đen.

Tuy nàng hiểu rõ sự phân bố cụ thể của các cấp quan chức ở đây, nhưng nàng vẫn nhận chữ ‘Tuần’ lệnh bài.

Thân phận của mắt chỉ đơn giản là đích tử của Hoàng thương, thảo nào đủ tự tin sẽ xử lý Phục Văn Kiệt, bọn họ lo lắng vô ích một phen .

“Bây giờ đủ tự tin ! Sau nếu gặp chuyện như đừng tự chống đỡ, cứ cho ! Cứ để đến thu thập là , sẽ khiến trả cho ngươi nguyên vẹn!” Sở Lâm Nghiên cất lệnh bài , loại tiểu nhân vật , xử lý quá dễ dàng.

“Hai đứa đang ?” Phương Ngọc Trúc hai , hiểu họ đang gì?

“Nương, nhi tử nuôi của hề tầm thường , là một đại quan đó!” Lúc tinh thần Lâm Súc Nguyệt khá hơn một chút.

“Tiểu Sở, ngươi quan ? Trước đây ngươi là theo thương đội khắp nơi đất nước ?” Phương Ngọc Trúc Sở Lâm Nghiên, đứa trẻ lừa họ.

“ Phương a di, quả thực một phận là quan viên, cho là vì phận khá đặc biệt, tiện tùy tiện để lộ, mong giúp giữ bí mật.”

Sở Lâm Nghiên chắp tay vái tất cả những mặt.

Ngoài việc là đích tử của Sở gia Hoàng thương, còn là Tuần Án Sứ của Hoàng thượng, phận nhiều , bởi vì cần bí mật điều tra nhiều chuyện cho Hoàng thượng, nếu đều thì sẽ hành sự tiện.

Đương nhiên, gặp những quan viên tàn hại bách tính như Phục Văn Kiệt, quyền tùy ý xử trí.

“Hiểu , hiểu !” Trái tim Phương Ngọc Trúc đang treo ngược bỗng rơi xuống, “Ngươi cứ yên tâm, khỏi cánh cửa , sẽ ai phận của ngươi.”

Có lời cam đoan của Phương Ngọc Trúc, cũng đều bày tỏ, khỏi cửa nhà họ Lâm, ai cũng sẽ nhắc đến chuyện , Sở Lâm Nghiên vẫn là tiểu tử theo thương đội buôn bán.

“Sau nếu gặp phiền phức, nhất định tìm đến Cốc Dương đầu tiên, của !” Mọi mới bình tĩnh từ thông tin là quan, Sở Lâm Nghiên ném thêm một phận nữa, lắm, tâm trạng ngày hôm nay cứ lên xuống thất thường thế , định để yên .

Gà Mái Leo Núi

“Sở Vân Lâu là của ngươi?” Ngay cả Lâm Súc Nguyệt cũng cảm thấy chấn động.

“Phải!” Sở Lâm Nghiên dường như đang cố nén .

“Hay cho ! Ta còn kéo bàn bạc đàm phán việc buôn bán với Cốc Dương, kết quả thành con dê tự dâng miệng sói!” Nếu Lâm Súc Nguyệt thể cử động tùy tiện lúc , nàng thật đầu một cái.

“Ây, nàng đừng bừa! Ta hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho ! Ta tuyệt đối kẻ phản bội!” Sở Lâm Nghiên lập tức bày tỏ lập trường.

“Coi như còn điều!” Lâm Súc Nguyệt lúc mới hài lòng gật đầu.

“Nàng cứ dưỡng thương cho ! Vài ngày nữa sẽ đưa cho nàng thứ , hãy mau chóng khỏe , chuyện thể chờ lâu !”

Lần Sở Lâm Nghiên trở về vốn là mang theo nhiệm vụ, giữa đường nhận tin tức của Cốc Dương, đó mới nhanh chóng thúc ngựa chạy về đây.

“Thứ gì cơ?” Lâm Súc Nguyệt nghĩ vật gì Sở Lâm Nghiên cần đưa cho nàng, còn thần bí như .

“Đến lúc đó nàng sẽ rõ thôi! Cứ tĩnh dưỡng !” Sở Lâm Nghiên xong liền rời khỏi nhà họ Lâm. Phục Văn Kiệt đ.á.n.h một trận, phía còn vài vấn đề cần giải quyết.

Kể từ khi Lâm Súc Nguyệt tỉnh , đến thăm hỏi nhà họ Lâm hề ngớt.

“Ngọc Trúc, Súc Nguyệt, hai cứ dưỡng thương cho . Nếu trong nhà gì bận rộn xuể thì cứ một tiếng!” Lâm Diệp Diệp thương nhiều, vì mỗi ngày nàng đều đến nhà họ Lâm xem cần giúp đỡ việc gì , nàng tuyệt đối ngần ngại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-khong-lien-phan-gia-ta-mang-theo-khong-gian-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-151-lam-suc-nguyet-nghe-chi.html.]

“Diệp Diệp thẩm , cứ để con !” Nguỵ Y Y khỏi ngượng ngùng, Lâm Diệp Diệp cũng một gia đình lớn lo lắng! Sao thể ngày nào cũng đến nhà họ việc, thật sự tiện!

“Con giành với gì, con m.a.n.g t.h.a.i , nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, đứa trẻ trong bụng thể để mệt !” Lâm Diệp Diệp đỡ Nguỵ Y Y xuống ghế.

“Phải đó! Gia đình các cứ yên tâm ở nhà dưỡng thương, việc cứ để chúng lo!” Người đến là Lý Thuý Anh, thê tử của Lâm Chí Dũng, trong tay nàng xách một giỏ rau dại, chính là loại Lâm Súc Nguyệt dạy họ nhận đây.

“Nhìn xem! Chúng ở đây cả, các cứ an tâm dưỡng thương.”

Chuyện , nếu Lâm Súc Nguyệt, Sở Lâm Nghiên, sớm muộn gì họ cũng sẽ tên cẩu quan Phục Văn Kiệt hại c.h.ế.t.

Những trụ cột của gia đình họ Lâm đều thương giường, chỉ còn hai lớn tuổi và một đang mang thai, dân làng tự phát đến nhà họ giúp đỡ vài việc vặt.

“Đa tạ các thẩm !” Nguỵ Y Y thấy rõ thiện ý của , trong lòng vô cùng cảm động, lúc nàng chăm sóc nhà, dễ mệt mỏi, quả thực chút vất vả.

“Các cứ dưỡng thương cho !” Lâm Diệp Diệp và Lý Thuý Anh dọn dẹp nhà cửa gọn gàng đấy mới cùng rời .

Lâm Súc Nguyệt giường thêm mười ngày. Trong thời gian đó, Sở Lâm Nghiên đến hai , thấy nàng vẫn thể xuống giường, đặt Huyết Phù Dung Cao mang tới xuống, trò chuyện vài câu rời .

Cuối cùng, ngày thứ mười hai, tiếng chiêng trống vang lên ở đầu thôn Lộc Minh.

“Tên cẩu vật! Có Phục Văn Kiệt tới !” Mọi vẫn quây quần quanh nồi lẩu lớn ở trung tâm, trò chuyện, sưởi ấm, thấy tiếng chiêng trống liền theo phản xạ lấy vũ khí.

“Mau mau mau! Xách đồ lên!”

Khi đến đầu thôn thì ngây , Phục Văn Kiệt nào, chỉ một đội mặc hồng y, khiêng theo biển hiệu.

Cả đám cầm cuốc, đòn gánh trông vẻ ngẩn ngơ.

“Xin hỏi, nhà Lâm Súc Nguyệt ở đây ?” Người dẫn đầu cưỡi ngựa, tuổi chừng tứ tuần, mặt mũi chính trực, chắp tay hỏi.

“Các vị là?” Lâm Huy chạy lên phía , ngượng ngùng nhét cái cuốc tay Lâm Chí Dũng phía .

“Ta là tân Huyện lệnh Lưu Đông Thần.” Lưu Đông Thần cũng là của Sở Lâm Nghiên, khi đến qua hành vi của Phục Văn Kiệt, nên giờ phút bày một nụ hòa nhã.

“Là tân Huyện lệnh ! Không tìm Súc Nguyệt chuyện gì?” Lâm Huy mắc lừa, là một tên cẩu quan, một đến một , họ thể để .

“Lâm Súc Nguyệt phát minh Long Cốt Thủy Xa, triều đình ban thưởng cho nàng, thể phiền các vị dẫn đường ?” Lưu Đông Thần tự nhiên sự địch ý trong mắt dân làng, may mà chuyện, nếu lúc chắc cũng hiểu lầm .

“Thì ! Vậy mời ngài !” Mọi vài , mới nhường đường.

“Ngươi chạy nhanh lên, thông báo cho Súc Nguyệt, thấy nhiều đồ như chắc chắn là đến ban thưởng!” Lâm Huy kéo Lâm Lãng, chân thương lành hẳn, chạy nhanh .

“Được, cứ từ từ! Ta thông báo cho Súc Nguyệt!” Lâm Lãng vòng một đường, băng qua lối tắt chạy về phía tây thôn.

Lưu Đông Thần như thể hề chuyện gì đang xảy phía , vẫn nở nụ ngắm cảnh vật thôn Lộc Minh.

“Đại nhân, phía chính là nhà họ Lâm!” Lâm Huy dẫn đường chỉ căn nhà ngói xanh phía .

“Đa tạ!” Lưu Đông Thần chỉnh lý quan phục , sửa quan mũ, mới từ tùy tùng phía nhận lấy cuộn chiếu thư màu vàng tươi, đến cửa nhà họ Lâm.

“Lâm Súc Nguyệt tiếp chỉ!” Tùy tùng hướng trong sân hô lớn một tiếng.

Loading...