Vừa Xuyên Không Liền Phân Gia, Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà - Chương 129: Ta Chính Là Có Người Giúp Đỡ
Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:10:46
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chát!” Một tiếng động trầm đục vang lên, Phương Ngọc Trúc đau lòng nhắm mắt , nàng dám cảnh nữ nhi đầm đìa m.á.u tươi.
hiện trường là một cảnh tượng khác.
Chỉ thấy Sài Ngọc ôm bụng ngã lăn đất, miệng ngừng kêu rên “Ôi da, ôi da!”
Tiếng Sở Lâm Nghiên vang lên: “Cút xa !”
“Hửm!” Lâm Súc Nguyệt lúc mới nhận , đầu , Sài Ngọc đang đất, cây đòn gánh rơi bên cạnh nàng .
Còn điều gì mà hiểu rõ nữa, khác tranh nước là để sống sót, còn nàng thì đoạt mạng .
Sở Lâm Nghiên liếc Sài Ngọc đất, đến bên cạnh Lâm Súc Nguyệt. “Nàng chứ?”
“Không !” Những xung quanh Lâm Súc Nguyệt cũng cú đá của Sở Lâm Nghiên cho kinh ngạc, nhất thời quên mất gì.
“Sài Ngọc, cái đồ ch.ó má nhà ngươi, lén lút tay lưng thì coi là bản lĩnh gì!” Phương Ngọc Trúc lúc mới chen khỏi đám đông, giơ đòn gánh lên đ.á.n.h tới tấp Sài Ngọc.
“Đánh c.h.ế.t cái đồ lòng đen tối nhà ngươi!”
“Nương!” Phương Ngọc Trúc đ.á.n.h thêm vài gánh nữa, Lâm Súc Nguyệt mới ngăn nàng , “Đánh nữa là mất mạng đấy.”
“Đánh c.h.ế.t ả , loại xứng sống đời , khinh!” Tuy Lâm Súc Nguyệt giữ , Phương Ngọc Trúc vẫn hết tức giận, nàng nhổ một bãi nước bọt về phía Sài Ngọc.
“Ngươi, các ngươi…” Sài Ngọc đau đến mức nhe răng trợn mắt. Cú đá của Sở Lâm Nghiên suýt chút nữa khiến ngũ tạng của nàng lệch vị trí, ngờ Phương Ngọc Trúc còn bồi thêm mấy gánh nữa.
“Chúng cái gì mà chúng ! Mọi chỉ nước, còn ngươi cái mạng của . Loại như ngươi, đ.á.n.h cũng đáng đời!”
Lâm Súc Nguyệt tự nhận giữa nàng và Sài Ngọc hề mâu thuẫn sống còn, nhiều lắm chỉ là va chạm đôi câu khẩu chiến, ngờ hôm nay nàng thừa lúc hỗn loạn để lấy mạng .
“Ta…” Sài Ngọc định chối cãi, Lâm Súc Nguyệt lập tức ngắt lời nàng .
“Ngươi đừng là chỉ tranh nước, mắt đều sáng như tuyết, ngươi nước mạng của , ai cũng thấy rõ ràng.”
“Đừng phí lời với ả ! Giao cho thôn trưởng các ngươi !” Theo cách thường ngày của Sở Lâm Nghiên, sẽ giao cho Nam Phong xử lý. Một vai vế nhỏ bé thế , sợ gì xử lý !
“Nương, mang ả ! Chỗ để xử lý.” Lâm Súc Nguyệt giờ thời gian phí lời với Sài Ngọc. Lúa nước nhà nàng còn giành giật để giữ !
Phương Ngọc Trúc gì, trực tiếp kéo lê Sài Ngọc thẳng về phía nhà thôn trưởng.
“Tất cả dừng tay cho !” Lâm Súc Nguyệt đến bên cạnh Lâm Viễn Sơn.
“Cái con nha đầu ranh mãnh nhà ngươi, nhất mau bảo bọn chúng cho chúng đắp đập , bằng coi chừng cả nhà ngươi sẽ yên !” Lâm Kỳ đang giằng co với Lâm Duyệt Tuyền, miệng ngừng buông lời cay nghiệt với Lâm Súc Nguyệt.
Lâm Súc Nguyệt lười tranh cãi với , chỉ nghiêng đầu với Sở Lâm Nghiên một câu: “Vứt trong khe suối !”
Giây tiếp theo, tiếng Lâm Kỳ c.h.ử.i rủa vang lên trong khe suối.
“Cái đồ ch.ó má nhà ngươi, dám động thủ với !” “Cái con tiện nhân vạn cưỡi ngàn , ngươi chờ đó, xem hôm nay lão tử đ.á.n.h cho ngươi mặt mày nở hoa!”
“Ngươi…” Lâm Duyệt Tuyền tức giận vác cuốc lên định xông tới, ngờ một hành động nhanh hơn y.
“Miệng lưỡi ngươi sạch sẽ đúng ! Vậy thì rửa cho sạch sẽ !”
Sở Lâm Nghiên túm gáy Lâm Kỳ, trực tiếp nhấn khe suối. Lượng nước suối tuy giảm, nhưng vẫn đủ Lâm Kỳ sặc đến phát tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vua-xuyen-khong-lien-phan-gia-ta-mang-theo-khong-gian-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-129-ta-chinh-la-co-nguoi-giup-do.html.]
“Rửa sạch ?” Sở Lâm Nghiên ước chừng thời gian, nhấc đầu Lâm Kỳ lên.
“Vẫn còn mùi phân thối! Phải rửa nữa!” Nói nhấn xuống.
Sau vài như , Lâm Kỳ gần như còn tiếng động, mặt cũng đá lòng suối cào xước vài vết. Nước suối và m.á.u hòa lẫn , cả trông t.h.ả.m hại tả nổi.
“Nếu còn thấy, còn thấy ngươi dám chống đối với nhà họ Lâm, gây khó dễ cho họ, sẽ đơn giản chỉ là rửa miệng .” Sở Lâm Nghiên ném Lâm Kỳ, kẻ đang mềm nhũn như ch.ó c.h.ế.t, xuống đất.
“Kẻ nào còn tiếp tục gây rối ở đây, bước !”
Nhờ thủ đoạn của Sở Lâm Nghiên, đều im lặng ít.
Có thôn dân nhỏ giọng lầm bầm: “Chúng cũng gây rối, chỉ là nước trong khe suối thôi.”
Lâm Súc Nguyệt vặn câu : “Muốn nước thì tự gánh , nhà các ngươi thùng nước ư? Hay là các ngươi nước trong ruộng nhà ?”
“Ta nãy , nước trong khe suối các ngươi cứ tùy ý dùng, nhưng các ngươi dám cắt đứt đường sống của nhà , thì thể trách .”
“Chúng hề nghĩ đến việc cắt đứt đường sống của các ngươi, chỉ là nước trong khe suối còn nhiều nữa. Lượng nước ruộng nhà các ngươi dùng lớn như , chúng gánh bao lâu mới đủ dùng đây!”
Mọi quá mức sốt ruột, việc thiếu nước khiến đầu óc họ theo kịp bản năng cơ thể. Vừa Sở Lâm Nghiên trấn áp, họ mới kịp phản ứng, việc họ quả thực chút quá đáng.
“ đó! Chúng ở phía Đông thôn, gánh nước vòng qua nửa thôn. Cái tuổi của chịu nổi mỗi ngày gánh mấy chứ!”
Lâm Súc Nguyệt lão nhân mặt với mái tóc bạc trắng. Tình cảnh , ai cũng khó khăn.
“Vậy thì đây! Trời mưa, cây cối sắp khô héo thì , chúng thể nào chịu c.h.ế.t khát !”
Gà Mái Leo Núi
Có thẩm bắt đầu rơi lệ, nhà nàng còn một đứa bé bốn tháng tuổi, sữa nương gần như cạn kiệt, nếu nước, đứa bé chỉ thể c.h.ế.t đói.
“Các ngươi đang loạn cái gì ở đây?” Sau khi Phương Ngọc Trúc đưa Sài Ngọc , Lâm Dũng mới chuyện tranh chấp vì nước, ông thậm chí kịp kéo giày lên, cứ thế xỏ chân mà chạy đến.
“Thôn trưởng, chúng gây rối, là sắp sống nổi nữa !”
“ ! Nhìn thấy trong thôn chỉ còn khe suối chút nước, chúng cũng là vì sống sót!”
Mỗi thấy Lâm Dũng đến, đều nước mắt nước mũi tèm lem, hệt như chịu ấm ức lớn lắm .
“Muốn nước cũng thể gây rối ! Các ngươi nước, chẳng lẽ nhà Súc Nguyệt cần nước ?” Lâm Dũng thật sự đám chọc cho nước mắt.
“Ruộng nước là Súc Nguyệt mua từ mấy tháng , lúc đó còn hạn hán. Người mắt , tiên kiến, các ngươi thể thấy hoa màu nhà mà những chuyện bẩn thỉu như !”
“Ta ở đây, chỉ cần nhà Súc Nguyệt tưới tiêu dùng nước bình thường, đứt nguồn nước, kẻ nào dám lén lút giở trò lưng, đừng trách kHách khí.”
Lâm Dũng Phương Ngọc Trúc sơ qua sự việc, lúc ông trợn tròn mắt giận dữ, khiến thôn dân dám hỗn xược nữa.
Sau khi bên yên tĩnh , Lâm Dũng mới đầu Lâm Súc Nguyệt và những khác.
“Mọi cũng là hạn hán bức bách đến đường cùng, may mắn là gây tổn thất gì, các ngươi đừng chấp nhặt với họ nữa.”
Lâm Súc Nguyệt thầm nghĩ: Thằng cha xúi giục gây rối Sở Lâm Nghiên dạy dỗ , thôn trưởng, ngươi đến quá muộn. “Chỉ cần đừng động lúa nước nhà , những chuyện khác đều dễ .”
“Ta sẽ với họ! Không bao giờ hạn hán mới qua, Súc Nguyệt, con cách nào ?”
Quả đúng là thôn trưởng khác, ngoài mặt thì trách mắng thôn dân, xin nhà họ Lâm, nhưng thực chất là Lâm Súc Nguyệt giúp nghĩ cách.