Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 99: Vẽ Án

Cập nhật lúc: 2025-11-02 01:07:02
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thường Đình cúi đầu phủi đầu gối, tránh ánh mắt truy hỏi của Trần Hà, :

 

"Người tố cáo nặc danh, sợ lộ danh tính mà trả thù, xin phép rõ nguồn gốc."

 

Trả nguyên văn câu .

 

Trương Hựu cắm đầu lia lịa:

"Anh Thường gỡ một bàn!"

 

Trần Hà: "..."

 

Thường Đình dậy:

"Rồi, cuộc họp kết thúc, cô thể về nhà. Trương Hựu, cũng đặt vé..."

 

Trần Hà ngắt lời :

"Hình Yêu ẩn thấy tăm , các định gì tiếp theo?"

 

Thường Đình vỗ phong thư trong túi áo:

"Anh từng sống ở Lân Châu, nhất định sẽ để dấu vết. Lát nữa sẽ xin Công an Lân Châu hỗ trợ điều tra, tìm kiếm manh mối từ phía đó."

 

Trần Hà nhướn mày:

"Một hộ khẩu từ mười năm , lỡ tìm thì ?"

 

"Chó qua còn để dấu, kiểu gì cũng tìm ."

 

"...Anh định 'chim bay qua còn để vết' ."

 

"Tóm cần cô lo nữa, về nhà , cô Trần, xin mời." Anh động tác mời về phía cửa.

 

Trần Hà vẫn yên:

"Nếu đúng lúc , chạy nước ngoài thì ?"

 

Tay Thường Đình cứng đờ giữa trung.

 

Trần Hà thong thả dựa lưng ghế:

"Đừng quên, bây giờ là tiền, khả năng. Việc các điều tra, phỏng vấn nhân viên khiến cảnh giác ."

 

"Anh thấy tình hình , chạy nước ngoài lánh nạn là thượng sách. Các còn tên hiện tại của , ngăn chặn cũng ."

 

Thường Đình nghẹn :

"...Chuyện chúng sẽ tìm cách, cần cô bận tâm."

 

Trần Hà nở nụ tự tin:

" cách. Anh thử ?"

 

"..." Thường Đình cảm thấy bẫy, nhảy , nhưng cái bẫy quá hấp dẫn.

 

"Nghe thử cũng mất miếng thịt nào ." Trần Hà dụ dỗ.

 

Thường Đình trừng mắt cô, như Đường Tăng nữ yêu tinh.

 

Anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng quá ý tưởng gì. Muốn tránh mà nỡ, cảnh giác, do dự :

"Vậy cô... thử xem?"

 

Trần Hà cong môi:

"Anh yên tâm, sẽ gì thừa thãi. Chỉ là vẽ một bộ truyện tranh, khiến con rắn trong ổ cỏ đó kịp trốn , mà chỉ nghĩ đến việc chui , thì ?"

 

Thường Đình hiểu , trong lòng chợt lạnh:

"Cô là, giống như , dùng truyện tranh ép giữ bình tĩnh, buộc lộ diện hành động."

 

Trần Hà gật đầu hài lòng:

"Chính là ý đó."

 

"Nếu hành động của là bỏ trốn thì , chẳng sẽ trốn nhanh hơn ?"

 

Trần Hà từ từ lắc đầu:

"Bây giờ khả năng chạy trốn, nước ngoài lánh một thời gian là thượng sách. khi truyện tranh lò, giống như một cái tát mặt , ngược sẽ chạy nữa."

 

Thường Đình cau mày:

"Tại ?"

 

Ánh mắt Trần Hà tối , như ẩn chứa một ngọn lửa đen:

"Chỉ dựa điều , là một kẻ g.i.ế.c hàng loạt. Tác giả truyện trinh thám chúng , ai cũng học một chút tâm lý tội phạm."

 

“Cảnh sát Thường xuất chính quy, chắc chắn hiểu rõ hơn . Kẻ g.i.ế.c hàng loạt thường ẩn chứa mặc cảm tự ti trong đặc điểm tính cách.

 

Đặc điểm tâm lý thường liên quan mật thiết đến sự tước đoạt tình cảm thời thơ ấu, trải nghiệm đau thương hoặc mối quan hệ gia đình bệnh hoạn.

 

Đi kèm với sự tự ti là lòng tự tôn mong manh. Loại dễ khiêu khích nhất.”

 

Thường Đình thẳng cô, như một kẻ điên: “ , chịu khiêu khích. Lần đầu cô đăng bài vạch trần Từ Tham Đông, diệt khẩu Từ Tham Đông.

 

Lần thứ hai cô đăng bài vạch trần cô , tay với cô .

 

Lần cập nhật thứ ba … cô nghĩ sẽ tay với ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-99-ve-an.html.]

 

Trần Hà : “.”

 

Trán Thường Đình như nổ đom đóm: “Cô rõ như còn hỏi gì! Hình Yêu chắc chắn tay với cô từ lâu , chỉ là thấy cảnh sát cứ ba hôm một chạy đến nhà cô, dám động thủ.

 

nếu cô vẽ thêm một nữa, nhân vật chính vẫn là , chắc chắn sẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của .

 

Dù là hoảng sợ tức giận, tất cả cảm xúc của sẽ hướng về cô, vì mục tiêu tiếp theo chính là cô!”

 

Giọng tức giận đến mức lạc : “ cho cô , Trần Hà, phá án là việc của cảnh sát, cô cảnh sát.

 

Cảnh sát tuyệt đối sẽ vì phá án mà đẩy một dân như cô tình thế nguy hiểm.”

 

Anh xua tay lia lịa: “Không . Cô rõ đây, giữ chặt cái bút của cô , đừng vẽ bậy nữa! Trương Hựu, tiễn khách.”

 

Trương Hựu dậy: “Cô Trần, xin mời…”

 

Trần Hà vẫn yên như núi. Trương Hựu gãi đầu gãi tai, .

 

Trần Hà để ý đến Trương Hựu, chỉ hừ một tiếng với Thường Đình: “Anh quản vẽ ? Trừ khi cho truyện tranh gỡ xuống. Mà một bộ phận là thứ thể chỉ huy , ?”

 

Tay Thường Đình run lẩy bẩy: “Cô… cô… cô đừng quá kiêu ngạo…”

 

Trần Hà nhướng mày: “Đường đường là cảnh sát, lẽ nào bảo vệ quyền tự do sáng tác và an tính mạng của một dân nhỏ bé như ?”

 

“…” Thường Đình suýt nghẹn c.h.ế.t.

 

“Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân. Hãy để thể hiện thêm một nữa , cảnh sát Thường.” Giọng Trần Hà bỗng trở nên chân thành.

 

Cô nghiêm túc bổ sung: “Tất cả chúng đều vì Khâu Nguyệt.”

 

Thường Đình im lặng, ngoài cửa sổ, trầm mặc lâu.

 

Không lâu , Thường Đình để Trương Hựu ở khách sạn, đồng thời điều thêm nhiều từ Công an Lân Châu đến hỗ trợ.

 

Theo yêu cầu của cảnh sát, tầng nơi Trần Hà ở khách sạn tạm thời phong tỏa, sắp xếp thêm khách khác.

 

Thường Đình còn nhiều việc xử lý, thể ở canh chừng, khi rời dặn Trương Hựu: “Lần nếu còn xảy sai sót…”

 

Trương Hựu dõng dạc : “ xin mang đầu đến gặp !”

 

Thường Đình liếc cái đầu của đầy vẻ chán ghét: “Anh cần cái đầu ch.ó của gì? Trần Hà mà chuyện gì, hai chúng chắc chắn sẽ cùng cởi cảnh phục!”

 

Mặt Trương Hựu lập tức tái mét. Cậu thi công chức vô cùng vất vả, cảm thấy cảnh phục còn quý hơn cái đầu.

 

Cứ như , họa sĩ truyện tranh Trần Hề Hề, sự bảo vệ nghiêm ngặt của cảnh sát, bắt đầu bế quan sáng tác.

 

Với sự đối đãi , Trần Hà cảm thấy đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp.

 

Trước khi bắt đầu, cô gọi điện cho Tống Chu, rằng cô sẽ bế quan ở đây để thành bản cập nhật.

 

Cô cảm thấy khó giải thích, chỉ mơ hồ: “Chuyện tiện rõ…”

 

“Không cần giải thích.” Tống Chu ngắt lời cô: “Em cũng ủng hộ.”

 

Anh hỏi thêm, chỉ dặn cô đừng việc quá sức. Hỏi địa chỉ khách sạn đặt mua cả đống đồ ăn vặt gửi đến.

 

Sau đó, quấy rầy Trần Hà nữa, chỉ gửi tin nhắn nhắc cô ngủ đúng giờ.

 

“roi dài quất đến lưng ngựa”, ở bên cạnh trông chừng, Trần Hà chỉ hứa cho , trái lời.

 

Ba ngày ba đêm phân biệt sáng tối, cô thành khối lượng công việc đáng mất cả tuần mới xong.

 

Khi tô xong nét màu cuối cùng, cô quan tâm đang là nửa đêm, liền gửi bản thảo cho Thường Đình xem xét.

 

Thường Đình trả lời vỏn vẹn một câu: “Đợi một chút, xem.” Rồi im bặt.

 

Trần Hà chờ mãi thấy phản hồi, mệt quá liền ngủ .

 

Giấc ngủ sâu và tối tăm. Khi tỉnh dậy, là chiều hôm .

 

Điện thoại để chế độ im lặng, chỉ một tin nhắn đến từ Thường Đình.

 

Trên màn hình, là một biểu tượng cảm xúc: “ok.” Tin gửi lâu.

 

“Cảnh sát Thường duyệt lâu thật… Duyệt còn chậm hơn cả biên tập viên…”

 

Trần Hà gối, gửi bản thảo cho Tiểu Nguyên, ném máy tính bảng sang một bên dậy rửa mặt.

 

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô cầm điện thoại lên mở nền tảng truyện tranh, phát hiện truyện đăng tải.

 

Nhanh thật.

 

Chuột của Tiểu Nguyên chắc tóe lửa .

 

Bình luận và khu vực thảo luận như trải qua một trận mưa rào mùa hè.

Loading...