Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 97: Tiết lộ danh tính 001
Cập nhật lúc: 2025-11-02 01:07:00
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày .
Trương Hựu đặt xong phòng đôi.
Thường Đình vẫy tay với Trần Hà: “Đi thôi, cô Trần, họp thôi.”
Ba cùng bước phòng đôi.
Thường Đình đặt một viên kẹo bạc hà lên bàn : “Mời ăn kẹo.”
Sau đó chỉ ghế: “Ngồi tùy ý.”
Anh xuống đầu giường, kéo một chiếc gối tựa lưng.
Trần Hà ghế, Trương Hựu ở chiếc ghế còn , lấy sổ ghi chép của cảnh sát để ghi.
Thường Đình cần cô hỏi, chủ động thẳng vấn đề: “Trước đây chúng cố gắng để Vu Ái Ái tên của 001. Cô thế …”
Anh tìm ảnh chụp màn hình lúc đó trong điện thoại, đưa cho Trần Hà xem: “Hai nét ngang , hai nét dọc. Sau đó cô ngất .”
Trần Hà bức ảnh: “Giống chữ giếng (井 – Jǐng).”
“ . Sau khi đối chiếu, trong danh sách nghi phạm 001 mà cô cung cấp, ai tên bắt đầu bằng bốn nét . Vì thế, chúng nghi ngờ 001 là học viên của trung tâm, mà lẽ là nhân viên.”
“Đối chiếu danh sách nhân viên cũng . Chu Chính Chính còn liên hệ với trợ giảng phụ trách chấm công và thủ quỹ phát lương để xác nhận, bỏ sót bất kỳ ai.”
“ qua giọng điệu của Vu Ái Ái khi về 001 với cô, nhất định là mà cả hai cùng quen .”
“ nghĩ, đó thể là thường xuyên ở trung tâm, nhưng cần chấm công.”
“Một thể chấm công, nhưng thể ăn cơm. Vì , tìm gặp đầu bếp căn tin, trò chuyện một lúc, và cuối cùng tìm .”
Trần Hà đến đây, đợi Thường Đình hết, suy nghĩ trong đầu cô thông suốt:
Chữ giếng (井) – là chữ khai (开) quá – là nửa bên trái của chữ Hình (邢).
“Hình Yêu.” Cái tên đề cập trong bức thư nặc danh.
Cô chợt nhớ , trung tâm một họ Hình. Cô buột miệng : “Trợ lý Hình?”
“ .” Thường Đình giơ một ngón tay: “Trợ lý hiệu trưởng của trung tâm chính là họ Hình. Điều mà Vu Ái Ái , thực chất là nửa bên trái của chữ Hình. Trợ lý Hình chính là nam thần 001 của cô .”
Trần Hà ngạc nhiên: “Trợ lý Hình tên đầy đủ là Hình Yêu ? Nói thật, thực sự để ý tên là gì…”
“Không chỉ cô để ý. Chúng phỏng vấn vài nhân viên khác, hầu hết đều tên đầy đủ của . Mọi chỉ gọi là Tiểu Hình.”
Trần Hà kinh ngạc: “Anh trong danh sách nhân viên ?”
Thường Đình lắc đầu: “Không. Danh sách nhân viên do trung tâm cung cấp tên , cũng hồ sơ ghi chép trả lương nào cho .”
“Xét đến việc Khâu Nguyệt đưa khỏi trung tâm, khả năng cao nhất là bằng xe cộ. Chúng kiểm tra tất cả những lái xe trong nhân viên, nhưng ai từng thấy Hình Yêu lái xe.”
“Kể cả xe chuyên dụng của Chu Tàng Mặc, khi đó cũng tài xế riêng.”
“Chính vì những sự tréo ngoe như mà kể từ khi Khâu Nguyệt mất tích năm năm , trong quá trình cảnh sát điều tra và phỏng vấn, ai từng nhắc đến . Chúng phát hiện sự tồn tại của .”
“Lần , cuối cùng cũng tìm thông qua đầu bếp căn tin. ngay cả đầu bếp đó cũng tên đầy đủ của .”
“Cái tên Hình Yêu là do chúng hỏi từ một giáo viên phụ trách hậu cần. Giáo viên công việc của Tiểu Hình chủ yếu là xoay quanh Hiệu trưởng Chu, phụ trách quản lý công việc và cuộc sống của ông .”
“Tiền lương của qua phòng tài vụ, lẽ là do Hiệu trưởng Chu trực tiếp chi trả. Tuy nhiên, các dịp lễ Tết, trung tâm phát phúc lợi vẫn phần của . Khi nhận phúc lợi cần ký tên, Tiểu Hình luôn chỉ ký mỗi chữ Hình cho xong.”
“Có , lẽ thuận tay, cả hai chữ Hình Yêu. Khi đó, giáo viên vô tình hỏi: ‘Tiểu Hình tên là Hình Yêu ?’”
“Tiểu Hình lập tức đổi sắc mặt, dùng bút tô đen chữ Yêu, rằng ghét cái tên đó, thích ai gọi như .”
“Giáo viên từ đó đặc biệt chú ý, bao giờ gọi tên nữa. Dần dần, chẳng ai còn tên là Hình Yêu.”
Trần Hà khẽ gật đầu: “Thủ đoạn thật cao tay. Rõ ràng ai cũng thấy , nhưng ai cũng bỏ qua . Ngay cả cái tên cũng che giấu, gần như là một dạng ‘thuật tàng hình’ nào đó, thật lợi hại.”
Thường Đình hỏi: “Cô ấn tượng gì về Hình Yêu ?”
Trần Hà hồi tưởng: “Trợ lý Hình ... lẽ vì thường xuyên theo Hiệu trưởng Chu đến những nơi cao cấp, nên luôn ăn mặc chỉnh tề, lịch sự. Anh trông khá , thể xem là tuấn tú, mặt một vết sẹo ở đây.”
Trần Hà giơ ngón tay lên, gạch chéo một đường bên má trái , hiệu: “Vết sẹo lớn, ảnh hưởng nhiều đến dung mạo, thậm chí còn khiến trông nam tính hơn.”
Một cô gái non nớt, ít suy nghĩ như Vu Ái Ái một đàn ông như thu hút là điều hợp lý.
Trần Hà tiếp lời: “Bình thường, Trợ lý Hình hoặc lưng Hiệu trưởng Chu, hoặc một , ít khi giao tiếp với các giáo viên và học viên khác. Thỉnh thoảng, thấy tránh chỗ ít để hút thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-97-tiet-lo-danh-tinh-001.html.]
Nói đến đây, ánh mắt Trần Hà lóe lên, như chợt nhớ điều gì đó.
Thường Đình hỏi: “Cô thấy đeo con lợn nhỏ bằng hạt đào ?”
Trần Hà lắc đầu: “Không thấy. tiếp xúc gần gũi với , thể để ý.”
Thường Đình cúi đầu lướt điện thoại: “Hình Yêu thận trọng, việc ở trung tâm nhiều năm mà để một tấm ảnh nào. Chúng thành bản phác họa dựa mô tả đặc điểm cơ thể của các nhân viên.”
Anh tìm trong điện thoại một bức ảnh, đưa cho Trần Hà xem.
Trần Hà khuôn mặt vết sẹo: “Chính là . Vẽ giống.”
Thường Đình tìm một đoạn video ghi hình “nam hộ lý” trong phòng bệnh, mở cho Trần Hà xem: “Cô thấy là Hình Yêu ?”
Trần Hà cầm điện thoại, xem xem vài , khẳng định: “Là .”
Thường Đình ngạc nhiên: “Không mặt, cô chắc chắn thế?”
“Người nghề vẽ như chúng nhạy cảm với tỷ lệ cơ thể và dáng điệu. Với quen, chỉ cần một vài chi tiết là thể nhận . Thêm đó, mục tiêu đối chiếu, thể khẳng định chắc chắn là .” Cô trả điện thoại.
Ánh mắt Thường Đình ánh lên vẻ thán phục, còn ánh mắt Trương Hựu thì đầy sự ngưỡng mộ.
“Cô Trần giỏi thật!” Mắt Trương Hựu sáng rực: “Lần nếu nhiệm vụ xem camera giám sát, cô Trần thể giúp xem cùng ?”
Thường Đình ném một viên kẹo bạc hà trúng đầu Trương Hựu:
“Cậu trả lương cho cô ?”
Trương Hựu nhặt viên kẹo lên, bực bội bóc vỏ nhét miệng, nhai lẩm bẩm gì đó rõ.
Trần Hà hỏi: “Đã tìm , bắt ?”
Thường Đình im lặng một lát đáp:
“Biến mất .”
Trần Hà tròn mắt: “Hả?”
“Điều tra ngược dòng phát hiện, ngay khi Khâu Nguyệt mất tích, Hình Yêu cũng biến mất.”
Trần Hà tin nổi: “Biến mất năm năm? Không để chút dấu vết nào ?”
“Không.” Thường Đình lắc đầu: “Chúng kiểm tra bộ hệ thống dân quốc gia. Người tên Hình Yêu nhiều, nhưng khi xác minh từng , ai trùng khớp với đặc điểm của Trợ lý Hình.”
“Chúng dùng cả bức phác họa mô phỏng để đối chiếu với ảnh trong cơ sở dữ liệu — vẫn kết quả. Dường như từng tồn tại trong hệ thống dân cư.”
Anh dừng một chút, giọng thấp :
“Hình Yêu việc ở trung tâm năm năm, biến mất cũng năm năm. Đến dấu vết, hình bóng.”
Trần Hà sững sờ: “Vậy... bây giờ đang sống bằng danh tính giả? Hay là hộ khẩu? Thời đại còn hộ khẩu ?! Quá vô lý.”
Cô càng càng thấy khó tin: “Thời nay cũng cần quét mã, quẹt thẻ, đăng ký thông tin thật. Không danh tính thì một bước cũng khó ! Làm sống ?”
Thường Đình kịp trả lời, Trần Hà tự suy luận:
“Có lẽ ẩn cư ở đó, khác chu cấp, cần ngoài mua sắm... kiểu như che chở, hoặc nuôi giấu.”
Vừa , cô lắc đầu:
“Không thể nào. Anh là nam thần 001, ít nhất cũng tài khoản WeChat chứ.”
“Không chỉ tài khoản WeChat,” Thường Đình đáp, “ còn áo len cashmere bốn ngàn tệ, giày da hai ngàn tệ.”
Trần Hà nhíu mày, giọng trách móc:
“Đây là thông tin gì mà ? Sao cho ?”
“... cô... cô là sếp của mà báo cáo...”
Thường Đình ôm trán, bất lực:
“Được , cô gì thì . Vu Ái Ái cũng từng tiết lộ rằng 001 bây giờ là sự nghiệp. Trước đây thể là hộ khẩu, nhưng hiện tại thì đời nào — chỉ danh tính, mà còn phận cao.”
Trần Hà càng càng thấy tò mò, ánh mắt sáng lên như đang theo dõi một vụ án kịch tính:
“Thật sự lợi hại. Rốt cuộc cách nào? Chẳng lẽ là phẫu thuật thẩm mỹ đổi tên đổi họ, hộ khẩu? Kịch bản phẫu thuật thẩm mỹ đúng là quá cẩu huyết !”
Thường Đình cau mày, giọng trầm ngâm:
“Xét theo lý mà , với công tác quản lý dân mấy năm nay, thể sơ suất như .”
Hai mắt Trần Hà sáng rực, đầy hứng khởi:
“Đợi điều tra rõ nguyên nhân, ghi tư liệu.”
“...Lại nhập hàng ?”