Có nhiều tóc xoăn tự nhiên.
Trần Hà trong lòng vẫn thoáng qua chút bất an vô cớ, liền hỏi ông chủ Ngưu: "Cậu Tóc Xoăn ... ngoài tóc xoăn , còn đặc điểm gì khác ?"
"Đặc điểm ?" Ông chủ Ngưu hồi tưởng một lúc : "Một đứa trẻ thư sinh, trắng trẻo, gặp ai cũng , ngoan. Ồ đúng , đeo kính."
Ngực Trần Hà khẽ đập mạnh một cái: "Kính?"
" , thằng bé đó cận, tháo kính là cái gì cũng nheo mắt ."
Trần Hà thở phào nhẹ nhõm. Cô thầm suy nghĩ lung tung.
Tống Chu tuy quen đeo kính, nhưng cận, đó chỉ là kính độ.
Anh viêm kết mạc dị ứng, dễ kích ứng với phấn hoa và bụi bặm, nên đeo kính độ để bảo vệ mắt.
Chỉ là... hội chứng phân tán tư duy của cô nặng thêm .
Ông chủ Ngưu uống một ngụm hoa nhài, ánh mắt mang theo vẻ nuối tiếc hồi tưởng, xuyên qua cửa về phía cây hòe lớn bên đường.
"Tóc Xoăn và dì Bảy thuê nhà điều kiện tệ, việc tắm rửa tiện lắm. Khâu Tùng ranh mãnh với , lợi dụng lúc mặt, gọi Tóc Xoăn sang tắm nhờ."
Ông chủ Ngưu chỉ về phía căn phòng nhỏ, thở dài: "Hai thằng nhóc ngốc đó còn tưởng , cứ nghĩ là kiếm lợi của , vui vẻ lắm."
Trần Hà mà thấy ấm lòng: "Ông bụng thật."
"Có gì , chỉ là chút nước tắm, tiếc gì chứ."
"Vậy... bây giờ Tóc Xoăn đó ở ?"
Ông chủ Ngưu nhớ : "Nói đến thì, từ khi Khâu Tùng xảy chuyện, hình như gặp Tóc Xoăn nữa. Nó với Khâu Tùng quan hệ , chắc là đành lòng .
"Lúc đó việc nhà cũng rối tung cả lên, nên để ý. Sau đó dì Bảy cũng bán bánh đa lạnh nữa."
Trần Hà sửng sốt: "Vì chuyện vụ nổ, cô cũng nghỉ bán ?"
Ông chủ Ngưu đáp: "Không vì chuyện đó . Khi Tóc Xoăn sắp nghiệp trường y tế, chắc là đưa dì Bảy về quê luôn."
"Quê họ ở ?"
"Không , hỏi."
"Vậy, căn nhà họ thuê ở ? Cháu tìm chủ nhà hỏi thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-91-bong-den-sau-xuong-sua-xe.html.]
"Cái đó thì khó , khu đó giải tỏa hết, cũng rõ cụ thể là nhà nào."
Trần Hà cảm thấy mơ hồ. Dì Bảy và Tóc Xoăn đều tên thật, xem tìm hai để thêm về Khâu Tùng, e rằng dễ chút nào.
Cô lấy điện thoại : "Cháu thể xin điện thoại của ông ?"
"Trên biển hiệu ghi đấy." Ông chủ Ngưu chỉ tấm biển cửa.
Trần Hà ghi , nhập tên nhỏ: "Xưởng sửa xe Thanh Đức Ngưu... xin hỏi tên đầy đủ của ông là gì?"
Ông chủ Ngưu lầm bầm một tiếng.
Trần Hà rõ: "Gì ạ?"
Ông chủ Ngưu bực đáp: "Ngưu Tráng Tráng!" (Tráng Tráng nghĩa là to khỏe)
Trần Hà: "..."
Ông chủ Ngưu lườm cô đầy vẻ đe dọa: "Không ! Là do bố tầm , đặt cho cái tên lúc đó, ngờ lớn lên như thế !
"Cô 'hàng đúng mẫu mã' thì thẳng . Thằng nhóc Khâu Tùng dám thẳng mặt . Sau khi quen thì còn đà lấn tới, gọi là ông chủ nữa, mà gọi là Tráng Tráng..."
Trần Hà nhịn : "Không 'hàng đúng mẫu mã' . Ông đáng yêu."
Rời khỏi xưởng sửa xe, chờ xe đặt qua mạng bên lề đường, cô đầu một nữa.
Bên cạnh xưởng sửa xe là mấy tòa nhà bỏ hoang, lẽ từng là khu chung cư cũ, rào chắn bằng hàng rào xây dựng màu xanh.
Tòa nhà bỏ hoang gần xưởng nhất cao hơn mười tầng, cách xưởng chỉ một con đường, hai mươi mét.
Nó giống như một khổng lồ màu xám, đang dùng những hàng “hốc mắt” trống rỗng xuống mái nhà lớn của xưởng sửa xe.
"Tít tít" — hai tiếng vang lên, chiếc xe đặt qua mạng dừng bên lề. Trần Hà mở cửa bước lên xe, rời .
Một bóng mặc đồ đen xuất hiện ở giao lộ giữa xưởng sửa xe và tòa nhà bỏ hoang, trong vùng bóng râm của tòa nhà, lặng lẽ theo làn bụi mờ do chiếc xe gây cho đến khi chiếc xe biến mất ở cuối con đường.
Người đó chậm rãi mặt về phía cửa xưởng sửa xe.
Ông chủ Ngưu đang lăn một chiếc lốp xe từ trong xưởng .
Ngay khoảnh khắc khi ông chủ Ngưu đầu sang, mặc đồ đen lập tức xoay , bước về phía xa.