Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 90: Manh mối từ “Tóc Xoăn”
Cập nhật lúc: 2025-11-02 00:34:46
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hà bước trạng thái kích thích tư duy phân tán, thể kiểm soát bộ não đang b.ắ.n tia lửa.
Cô chỉ về phía sân và : "Ví dụ như lẻn từ cổng . Cánh cổng đó lúc đó chắc gì khóa?"
Ông chủ Ngưu do dự một chút đáp: "Cửa đóng, chỉ thể bằng cửa . Người trông coi cửa hàng thường khóa khi ngủ. Tám giờ tối thì chắc là khóa."
Đôi mắt Trần Hà đen láy.
"Vậy thì lợi dụng lúc Khâu Tùng đang nấu ăn trong bếp, hoặc đang tắm trong phòng tắm, từ cổng lẻn , xưởng, khả năng. Người tiên rải xăng xuống khu vực ..."
Cô lắc đầu: "Không, cần rải. Ông lúc đó thùng dầu là thùng nhựa, chỉ cần dùng d.a.o găm hoặc một cái tua vít đ.â.m một nhát thùng dầu nhựa."
Bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm, giả vờ cầm một vật sắc nhọn và đột ngột chọc thùng sắt: "Như xăng trong thùng sẽ chảy lênh láng khắp sàn."
Ông chủ Ngưu khỏi rùng , cứ như thể cái thùng sắt cũng cô chọc thủng , run rẩy tiếp lời: "Rồi đến chỗ dầu, ném tàn t.h.u.ố.c gây cháy, tự bỏ chạy?"
Trần Hà gật đầu một cách thâm trầm: " . Rồi Khâu Tùng phát hiện cháy, chạy từ phía đến cố gắng dập lửa, lúc vụ nổ xảy , mái nhà sập..."
Ông chủ Ngưu lắc đầu lia lịa: "Không thể nào."
"Tại ?"
" dặn dặn nó rằng mạng quý hơn trời, quan trọng hơn thiết , nếu tai nạn, chạy thoát là quan trọng nhất. Thằng nhóc đó quý mạng lắm, chẳng xăng nguy hiểm, phát hiện cháy, nó sẽ cố gắng dập lửa , chỉ chạy càng xa càng , gọi 119."
"Ông lý." Trần Hà nghiêng đầu suy nghĩ, "Vậy thì hung thủ là phóng hỏa ngay tại chỗ. Hắn thể đặt một thiết đ.á.n.h lửa hẹn giờ. Cái khó, khéo tay, dùng đồ chơi lên dây cót của trẻ em, thêm một cái bật lửa nhựa, là thể chế tạo một thiết đ.á.n.h lửa tự động, thể trì hoãn thời gian đ.á.n.h lửa."
Cô chỉ khe hở giữa hai thùng dầu: " thấy đặt ở đây là nhất."
Ánh mắt ông chủ Ngưu cô dần đổi.
Trần Hà đang cao hứng , kìm mà thêm chi tiết: "Biết còn phát tiếng nhạc nữa. Hung thủ lên dây cót vài vòng, tự lẻn khỏi sân . Tiếng nhạc của món đồ chơi vang lên... Có thể là một bài hát thiếu nhi.
"Ví dụ: Tìm bạn, tìm bạn, tìm bạn , tìm một bạn ...
"Khâu Tùng đang ở trong bếp hoặc phòng tắm thấy, chắc chắn sẽ đến xem.
"Cậu từ cửa đến đây, chân giẫm xăng, thấy món đồ chơi, kịp phản ứng, bài hát thiếu nhi hát đến câu cuối cùng.
"Bạn là bạn của ...
"Dây cót đến cuối, nhấn nút bật lửa, ngọn lửa bùng lên, bùm một tiếng..."
Trần Hà dang hai tay, ngẩng đầu lên. Lúc cô mới nhận ông chủ Ngưu từ khi nào lùi một đoạn, cách cô xa.
"Ông Ngưu, ông xa thế gì?"
Ánh mắt ông chủ Ngưu cô đầy kỳ lạ: "Cô bé, rốt cuộc cô nghề gì ? Chuyện phạm pháp thì nhé!"
Trần Hà lúc mới nhận vô tình rơi trạng thái suy tưởng, trông như một kẻ thần kinh khiến khác sợ hãi. Cô vội : "Dạ cháu dám, cháu chỉ là thích suy nghĩ lung tung thôi."
"Thôi ," ông chủ Ngưu than thở, " dám hát bài Tìm bạn cho cháu gái nữa chứ."
"Cháu xin ạ, đôi khi cháu kiểm soát bộ não."
Ông chủ Ngưu trán cô : "Chậc chậc, cô kiểm soát nó cho , nguy hiểm lắm đấy."
Trần Hà ngại ngùng sờ đầu: "Cháu chỉ , ngoài Khâu Tùng hút t.h.u.ố.c vi phạm quy định, liệu khả năng nào khác gây vụ nổ ."
Ông chủ Ngưu sờ cánh tay to khỏe nổi da gà của : "Ban đầu nghĩ là , nhưng cô thế, cũng dám chắc nữa."
Trần Hà : "Ông đừng căng thẳng, thực giả thuyết của cháu không成立. Vì đồ chơi lên dây cót linh kiện kim loại, chỉ cần còn sót một chút, cảnh sát cũng sẽ phát hiện ."
Cô véo cằm lơ đãng : "Ừm, cách quả thực quá mạo hiểm, tính khả thi cao. Vậy nên lẽ còn khả năng khác..."
Sắc mặt ông chủ Ngưu đổi: "Cô ..."
Trần Hà đầu về phía cửa sổ bức tường bên . Cửa sổ đó cao, cách mặt đất bốn, năm mét, cánh cửa đang mở.
Cô giơ tay chỉ và hỏi: "Cửa sổ đó ban đầu ?"
"Ban đầu . Sau vụ nổ, bức tường sập, chỉ nứt, lúc sửa chữa cũng đụng đến cửa sổ đó."
"Cao thế , đóng mở chắc tiện nhỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-90-manh-moi-tu-toc-xoan.html.]
"Nó chỉ dùng để thông gió thôi, cần đóng. Ngay cả khi trời mưa tạt , gần đó cũng đồ vật sợ ướt."
Qua mấy song cửa sổ gỉ sét, tầm nghiêng lên thể thấy cửa sổ tối đen của một tòa nhà khác cách đó một đoạn.
Cô hỏi: "Tại cửa sổ tòa nhà đó lắp kính?"
Ông chủ Ngưu liếc theo: "Tòa nhà bỏ hoang, hơn mười năm nay ai quản lý."
"Hơn mười năm... Vậy là lúc xảy chuyện, tòa nhà bỏ hoang ở đó ?"
" ."
"Trong đó ?" Cô chằm chằm ô cửa sổ tối tăm, giống như một cái hang rỗng lơ lửng giữa tòa nhà bỏ hoang.
"Làm gì ai. Cùng lắm là vô gia cư ở đó thôi."
Cô nheo mắt : "Ông xem, nếu ở đó, vặn thể thấy chỗ ?"
Ông chủ Ngưu rùng : "Không thể nào!"
Ông quả quyết ngăn cản: " xin cô đấy, đừng nữa, tối còn trông cửa hàng, xong rợn hết cả !"
Tư duy của Trần Hà tạm thời cũng thông suốt, cuối cùng cô đành dừng : "Ông đừng sợ, cứ coi như cháu gì."
"Chậc, cô bé thần thần bí bí quá."
Trần Hà chiếc ghế đẩu nhỏ, uống ngụm hoa nhài. Tuy cuộng thô nhưng hương thơm vẫn lan tỏa dễ chịu. Cô hỏi: "Ông Ngưu, ông Khâu Tùng đến đây tay nghề sửa xe . Trước đây nghề ?"
"Từng ở một chỗ khác." Ông chủ Ngưu cúi đầu rót thêm .
"Chỗ nào?"
"... Xưởng sửa xe Kim Đạt." Ông chủ Ngưu do dự một chút cũng .
"Vậy chuyển sang chỗ ông?"
"Chỗ đó phá sản ."
"Sao phá sản?"
" , mỗi ăn riêng, quen."
Trần Hà liếc ông chủ Ngưu, nhận vẻ lảng tránh nét mặt ông, cảm thấy ông đang cố ý né tránh chủ đề .
Cô hỏi thêm vài câu, nhưng ông chủ Ngưu càng tỏ : "Chuyện ăn ở địa phương chúng , cô đừng hỏi lung tung nữa."
Trần Hà cũng tiện hỏi thêm, nghĩ bụng sẽ tìm hiểu qua các kênh khác .
Cô chuyển chủ đề: "Vậy, ngoài ông , Khâu Tùng còn qua với ai ở đây nữa ?"
Ông chủ Ngưu suy nghĩ một lúc : "Cũng một đứa trẻ con, đến tìm nó chơi."
"Ai?"
"Con trai của bà Bảy Bánh Đa Lạnh." Ông chủ Ngưu chỉ sang bên đường: "Thấy cái cây hòe lớn đó ? Cái cây cái bướu lớn .
"Lúc đó, gốc cây một xe đẩy bán bánh đa lạnh nhỏ. Cô chủ quầy hàng đó trạc tuổi , là một góa chồng nuôi con trai, đều gọi cô là dì Bảy.
"Cô địa phương, sức khỏe . Con trai cô học ở trường y tế nghề nghiệp gần đây. Nếu để già một ở quê thì cả hai bên đều yên tâm, nên hai con dắt đến đây sinh sống.
"Hai con họ cũng vất vả lắm. Tối hôm hai con cùng bánh đa lạnh, trộn gia vị, đóng gói. Ban ngày con trai học, dì Bảy bán bánh đa lạnh ở đối diện.
"Khâu Tùng mua bánh đa lạnh của cô , qua nhiều nên quen với ‘Tóc Xoăn’..."
Trần Hà đến đây thì sững : "Tóc Xoăn?"
"Ồ, thằng bé đó tóc tự nhiên xoăn tít, tên gọi ở nhà là Tóc Xoăn. Dì Bảy gọi thế, chúng cũng gọi theo, cũng chẳng ai hỏi tên thật của nó là gì, gọi Tóc Xoăn thuận miệng hơn."
Trần Hà bất giác nghĩ đến mái tóc xoăn tự nhiên của Tống Chu.
Trùng hợp quá.