Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 87: Sở thích lệch lạc
Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:00:40
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em ngoài vài ngày. Nền tảng truyện tranh một hoạt động, coi như là du lịch công ty."
Trên bàn ăn, Trần Hà với Tống Chu.
Tay Tống Chu đang cầm thìa khựng :
"Có cho mang theo nhà ?"
Trần Hà nhếch môi :
"Cho em vài ngày tự do mà."
"Được ." Tống Chu bất lực , "Ra ngoài nhớ chú ý an ."
"Yên tâm , của nền tảng cùng suốt hành trình, ăn ở đều sắp xếp chu đáo."
"Vậy thì . Đi thế? Không nước ngoài chứ?" Anh hỏi, giọng chút lo lắng.
"Họ hào phóng đến mức đó. Hoạt động ở Lân Châu." Trần Hà cố ý đáp với vẻ thờ ơ.
Động tác của Tống Chu lập tức cứng .
Trần Hà sợ nghi ngờ, vội thêm:
"Tuy chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng khu danh lam thắng cảnh ở đó nổi tiếng."
Tống Chu kìm nén sự lay động trong đáy mắt, mỉm :
"Họ keo kiệt quá."
"Nền tảng mới kiếm chút tiền thôi, dám tổ chức ở thành phố lớn."
"Khi nào khởi hành?"
"Ngày mai, tàu cao tốc. Bên đón."
"Anh giúp em sắp xếp hành lý."
"Ăn cơm chứ!"
"Anh ăn xong , em ăn từ từ ."
Tống Chu bước phòng ngủ, lấy vali hành lý , mở cửa tủ quần áo. Anh đó hồi lâu, động đậy.
Lân Châu.
Chỉ cần thấy cái tên , Trần Hà dối.
Nơi đó là một địa ngục ám ảnh.
Anh mơ hồ đoán lý do cô đến đó. Anh cô .
hiểu, thể ngăn cản cô.
*
Ngày hôm , Tống Chu cố ý xin nghỉ. Lái xe của họ đưa Trần Hà đến ga tàu cao tốc.
Trước khi lên xe, Trần Hà vỗ nhẹ nắp capo, : “Bé Ngoan, xuất phát nào!”
Đó là một chiếc xe cũ màu trắng. Khi họ mới quen , tiền bạc còn eo hẹp, nên mua nó với giá hơn mười ngàn tệ, là xe sàn.
Ban đầu họ nghĩ, đợi chút tích lũy sẽ bán để đổi xe mới.
Không ngờ chiếc xe quá ngoan.
Lúc đầu, chỗ chỗ vẫn trục trặc nhỏ, nhưng lạ là càng về càng ít .
Bình thường Tống Chu vẫn lau chùi sạch sẽ, qua ai nghĩ đó là một chiếc xe cũ.
Vì , Trần Hà đặt cho nó cái tên “Bé Ngoan”.
Họ lái Bé Ngoan đến bãi đậu xe của ga tàu. Trên đường , Tống Chu lái xe, lải nhải:
“Thuốc em uống hằng ngày để trong vali , còn cho thêm một gói miếng dán giữ nhiệt. Bây giờ trời lạnh, chỗ thương tuyệt đối để lạnh.
Gối kê cổ để trong ba lô của em, xe thể đeo ngủ một giấc.
Đồ ăn họ cung cấp nếu ngon thì đừng ăn, đến nhà hàng gọi món riêng. Cơ thể em mệt mỏi, đừng bộ quá nhiều.
Thành phố nhỏ sợ an ninh , buổi tối đừng ngoài, ngủ sớm. Ban đêm nhất định khóa cửa cẩn thận, đặt thêm một cái chai.”
Trần Hà híp mắt : “Biết , chú cừu non Mê Mê.”
Tống Chu mím môi, thẳng phía , kêu “Mê Mê” nữa.
“Giận ? Xin , xin .” Trần Hà vội vàng dỗ dành.
“Không .” Tống Chu buồn bã , “Anh chỉ là... yên tâm.”
“Yên tâm , em chỉ vài ngày, sẽ sớm về thôi.”
“Ừm.” Khi xe đến bãi đậu của ga tàu, Tống Chu dừng , nghiêng mặt cô. Ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô, rời: “Có chuyện gì thì gọi cho bất cứ lúc nào.”
“Được.” Trần Hà nhoài qua, hôn chụt một cái lên má , tiện tay rối mái tóc xoăn của .
Cô khoác ba lô nhỏ, kéo vali, vẫy tay, bước cổng kiểm soát vé.
Lúc đầu , đám đông ồn ào che khuất bóng dáng Tống Chu.
Trần Hà khẽ thở dài, nụ vẫn vương môi.
Ôi, cừu non thật dính , cũng khiến vương vấn.
Phải nhanh chóng điều tra rõ chuyện ở Lân Châu, sớm về sớm.
Tiệm Sửa Xe Thanh Đức.
Trần Hà bước xuống xe gọi, ánh mắt dừng ở tấm bảng hiệu cách đó xa.
Trước khi đến Lân Châu, cô thử định vị bằng điện thoại, dễ dàng tìm vị trí của tiệm.
Chiều hôm qua đến nơi, cô nhận phòng khách sạn chuỗi đặt , nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm nay, cô bắt taxi đến đây.
Đây là khu phố cổ, con đường rộng lắm, chạy xuyên qua dãy nhà ở và cửa hàng cũ kỹ. Tiệm sửa xe ngay ven đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-87-so-thich-lech-lac.html.]
Bảng hiệu phủ đầy bụi, lặng ánh nắng sớm mùa thu.
Đã mười năm trôi qua kể từ khi Khâu Tùng gặp chuyện, thứ còn như xưa.
Xưởng sửa chữa phía trong giống như một nhà xưởng nhỏ. Trần Hà bước lên con dốc xi măng lấm lem dầu mỡ, cánh cửa cuốn đang mở.
Cô quanh thấy ai, cất cao giọng gọi: “Ông chủ ở đây ?”
Một giọng ồm ồm vọng : “Ở đây!”
Âm thanh phát từ một chiếc sedan đang đỗ giữa xưởng. Gầm xe chống bằng kích, sàn nhà rải rác đầy dụng cụ.
Dưới gầm xe, thò hai cái chân to, mặc bộ quần áo bảo hộ lấm lem dầu mỡ, đang bận rộn sửa chữa.
Trần Hà xổm xuống gầm xe. Người đàn ông dời cánh tay vạm vỡ che mặt, lộ khuôn mặt dính đầy dầu, quanh cằm là một vòng râu quai nón, trông dữ tợn.
“Sửa xe ?” Hắn hỏi.
“Không, tìm ông chủ hỏi chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Hắn vặn cờ lê hỏi.
“Ông Khâu Tùng ?”
Động tác của khựng . Khi ngẩng lên nữa, ánh mắt đầy cảnh giác.
Trần Hà khẽ thở — tìm đúng .
Hắn hỏi: “Cô gì?”
“ là bạn của em gái .” Trần Hà đáp thật.
“Bạn của em gái nó ... Mười năm , chẳng lẽ đổi cách đến đòi tiền ?”
Câu hỏi khiến Trần Hà sững sờ. Cô vội : “Sao thế ? Ông đừng hiểu lầm, chỉ tìm hiểu một chút về Khâu Tùng thôi.”
“Chuyện gì mà ! Khâu Tùng gặp chuyện là do chính nó thao tác sai quy định. Không chỉ tự nổ c.h.ế.t, còn sập nửa mái nhà của , cháy luôn một chiếc xe của khách hàng!”
Hắn dùng cờ lê chỉ về phía xưởng: “Cô mái nhà và tường , vẫn còn thấy dấu vết đấy!”
Trần Hà theo, nửa mái nhà chống bằng xà thép, quả nhiên ranh giới giữa phần mới và cũ.
“ đang bận sửa xe, rảnh chuyện với cô ...” Hắn bực bội .
“Không , , chúng chuyện ở đây cũng , lỡ việc của ông. mang chút hoa quả đến, để ở đây nhé.”
Nói , cô đặt túi hoa quả xách tay xuống cạnh xe.
“Ê, cô bé ...”
Trần Hà chạy xa, kéo một tấm bìa carton , trải xuống đất, khoanh chân , nghiêng mặt, nở nụ hướng gầm xe: “Ông chủ họ gì, xưng hô thế nào cho tiện ạ?”
Người mang quà đến, tươi như thế, ông chủ cũng khó giữ mặt lạnh, đáp:
“ họ Ngưu.”
“Chú Ngưu, chú thể kể cho cháu chuyện về Khâu Tùng ?”
“Con bé em gái quý hóa của nó bảo cô đến ? Sao nó tự đến?”
Nụ môi Trần Hà dần tắt, cô im lặng.
Ông chủ Ngưu đợi một lúc, cảm thấy điều gì đó , liền lùi khỏi gầm xe, dậy, hỏi:
“Sao thế?”
“Cô còn nữa .” Trần Hà cúi đầu, nhẹ giọng .
Ông chủ Ngưu sững , vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Thằng nhóc Khâu Tùng đó, ngày nào cũng nhắc đến em gái. còn nghĩ, Khâu Tùng mất thì dù em gái nó vẫn còn sống khỏe mạnh. Sao …”
Trần Hà cúi đầu, lặng lẽ gì.
Ông chủ Ngưu bảo cô xuống một cái bàn nhỏ, pha một ấm lài to.
Trần Hà đặt túi hoa quả mang theo lên bàn, đưa cho ông chủ Ngưu một quả quýt, kể câu chuyện của Khâu Nguyệt.
Cô kể ý tứ, giấu những phần tàn khốc, nhưng ông chủ Ngưu vẫn há hốc mồm kinh ngạc.
“Hai đứa trẻ mà khổ thế!” Ông chủ Ngưu đập tay xuống đùi, giọng đầy cảm khái.
Trần Hà thành khẩn : “Chú Ngưu, cháu là bạn nhất của Khâu Nguyệt. Cháu ý gì khác, chỉ tìm hiểu xem yêu nhất của Khâu Nguyệt... rốt cuộc gặp chuyện gì.”
Ông chủ Ngưu thở dài: “Khâu Tùng địa phương, đến chỗ xin việc, mới mười bảy tuổi. thấy nó giống một thằng nhóc giang hồ, ban đầu định nhận.
“ nó , nó kiếm tiền nuôi em gái học. Thêm nữa tay nghề sửa xe của nó khá, nên giữ . Một tháng một ngàn tệ, bao chỗ ở nhưng bao ăn.
“Lúc đó tiệm chỉ nó, thằng nhóc tháo vát, một bằng hai . Làm ở chỗ hơn nửa năm thì... haizz.” Ông chủ Ngưu lắc đầu, ánh mắt pha chút tiếc nuối.
Trần Hà hỏi: “Chú ảnh của ?”
“Không .”
“Cậu trông như thế nào?”
“Gầy gò, đầu cắt ngắn, thật tinh thần. Trông giống như một con ch.ó hoang nhỏ, là thể đ.á.n.h , c.ắ.n . chỉ cần cô cho nó một miếng xương ăn, nó sẽ theo cô mãi.”
Trong đầu Trần Hà hiện lên hình ảnh một thiếu niên ngạo nghễ, bất kham.
Cô khẽ chỉ cổ tay : “Trên tay đeo một hạt đào nhỏ ?”
Ông chủ Ngưu kinh ngạc : “Cái cô cũng ? , là con lợn nhỏ trong mười hai con giáp, xâu bằng sợi chỉ đỏ. Nó từng khoe với , là em gái nó cho.”
Trần Hà hỏi: “Ngày xảy chuyện... cũng đeo ?”
“Chắc là . Nó quý thứ đó như báu vật, nỡ rời .”
Sắc mặt Trần Hà khẽ biến đổi. Nếu lúc đó vẫn đeo, lẽ vật cháy rụi trong vụ nổ. Thế nhưng, bây giờ nó vẫn còn nguyên vẹn — và đang cổ tay của một khác.
Rốt cuộc, chuyện gì xảy ở giữa?
Vụ nổ , chắc chắn điều uẩn khúc.