Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 84: Người Vô Danh

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:00:37
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Hà mạo danh của Cục Dân chính gọi điện cho Tôn La Hoa, mục đích là để tìm hiểu về quá khứ và nguyên nhân cái c.h.ế.t của Khâu Tùng. Từ đó, cô hy vọng thể theo dấu vết, tìm tung tích của nam thần 001.

 

Tôn La Hoa học thức, cũng phân biệt gọi đến là nội hạt ngoại tỉnh. Nghe khoản trợ cấp, bà lập tức tỉnh táo, giọng trở nên tha thiết, than thở:

 

"Lãnh đạo đồng chí , ai khổ hơn ! Chồng của ngoại tình, cùng tiểu tam đuổi khỏi nhà, đành bước nữa.

 

"Người chồng thứ hai bệnh tật triền miên, hầu hạ ông suốt, đến khi ông mất, con cái ông thấy hết giá trị, cho , đuổi khỏi nhà.

 

"Bây giờ chỉ thể nấu ăn ở công trường, ngày nào cũng sống trong túp lều..."

 

Trần Hà ngắt lời than của Tôn La Hoa, bình thản hỏi:

 

"Thông tin ở đây ghi là, khi bà ly hôn, quyền nuôi dưỡng hai đứa con đều thuộc về chồng cũ, ông Khâu Trường Phú. ? Nếu thì trường hợp của bà thể đáp ứng yêu cầu hỗ trợ..."

 

Tôn La Hoa vội vàng cướp lời:

 

"Lúc đó nuôi con trai Tiểu Tùng, nhưng Khâu Trường Phú nó là hương hỏa của nhà họ, thể giao cho !"

 

"Vậy tại con gái?" Giọng Trần Hà chậm rãi, mang theo chút lạnh lẽo.

 

"Ôi, dĩ nhiên cũng Tiểu Nguyệt chứ, nào mà thương con gái. nếu ly hôn mà mang theo một đứa con, thì tái hôn .

 

"Hơn nữa, Tiểu Nguyệt bệnh, lớn . nuôi nó, chứ nó nuôi , chẳng lỗ to ."

 

Cổ họng Trần Hà cay xè, như ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực. Cô mất một lúc mới kìm nén cơn giận.

 

Tôn La Hoa ở đầu dây bên sốt ruột gọi: "Alo, alo?"

 

Trần Hà mở miệng, cố gắng giữ bình tĩnh :

 

"Không đúng."

 

Tôn La Hoa ngạc nhiên: "Gì đúng?"

 

"Tài liệu của cho thấy, con gái bà, Khâu Nguyệt, tuy tim bẩm sinh, nhưng đó phẫu thuật cấy máy tạo nhịp tim. Về cơ bản, bệnh chữa khỏi mà."

 

Giọng Tôn La Hoa đột ngột cao lên:

 

"Nói đến chuyện tức, đều là thằng nhóc Tiểu Tùng lừa ..."

 

Sau đó, giọng bên đột ngột im bặt, như thể bà nhận lỡ lời.

 

Cảnh báo trong lòng Trần Hà vang lên, cô cố tình dùng giọng khó chịu:

 

"Sao bà chuyện cứ úp úp mở mở thế? Nếu bà thẳng, thì đừng nữa. sẽ gạch tên bà khỏi danh sách."

 

Tôn La Hoa hoảng hốt:

 

"Ôi, đừng mà, đây! với Khâu Trường Phú nhé. Ông vốn nghi ngờ chuyện liên quan đến , dạo đó ngày nào cũng gọi điện mắng chửi, khiến chẳng yên. Nếu ông chuyện gì, nhất định sẽ đến đ.á.n.h c.h.ế.t mất!"

 

Trần Hà cảm thấy điều gì đó sắp hé lộ. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ giọng điệu công việc, thậm chí còn pha chút quan cách:

 

" chuyện của bà với ông gì. đang tìm hiểu tình hình. Nhà nước coi trọng vấn đề cao tuổi, nhưng trợ cấp cũng cấp bừa. Nếu chúng phát hiện bà khai man, sẽ xem xét hồ sơ của bà nữa."

 

Tôn La Hoa vội vã :

 

", , chắc chắn thật! Đều là thằng con trai c.h.ế.t tiệt của , nó, Tiểu Tùng, gây cả!"

 

Trần Hà nắm chặt ống .

 

Mặc dù Tôn La Hoa năng lộn xộn, ba câu hai câu than thở, nhưng Trần Hà vẫn hiểu ý bà .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-84-nguoi-vo-danh.html.]

Thời gian trở mười một năm . Năm đó, Tôn La Hoa và Khâu Trường Phú ly hôn. Khâu Nguyệt mười ba tuổi, Khâu Tùng mười sáu tuổi, cả hai đều sống cùng Khâu Trường Phú.

 

Tôn La Hoa rời quê, công ở tỉnh ngoài, khi vẫn tái hôn.

 

Kỳ nghỉ hè năm đó, Khâu Tùng đột nhiên xuất hiện ở nơi bà việc.

 

kinh ngạc mừng rỡ, nước mắt lưng tròng:

"Con trai, tưởng con cần nữa. Con quên vui . Tuy ly hôn với bố con, nhưng con vẫn là con trai . Sau còn trông cậy con nuôi lúc già. Bố con cho phép con đến thăm ?"

 

"Bố chỉ cho phép con đến thăm , còn cho con tiền, bảo con đưa du lịch tỉnh." Khâu Tùng .

 

"Thật ?" Tôn La Hoa mừng rỡ khôn xiết, khoe khoang một vòng với các đồng nghiệp, theo con trai lên tàu hỏa tỉnh.

 

Khâu Tùng đưa bà tham quan danh lam thắng cảnh nào, mà gọi taxi chạy thẳng đến bệnh viện tỉnh.

 

Tôn La Hoa tòa nhà bệnh viện, ngơ ngác hỏi:

"Con trai, con đưa đến bệnh viện gì? Mẹ vẫn khỏe, cần khám ."

 

Khâu Tùng một lời, nắm chặt cổ tay , kéo bà dọc hành lang đến khu nội trú tim mạch.

 

Cánh tay gầy gò của thiếu niên mười sáu tuổi siết chặt như cái kìm. Không vì mạnh, mà là vì đang dồn hết sức.

 

Tôn La Hoa kéo loạng choạng, hoảng hốt hỏi:

"Con trai, đây là ?"

 

Khâu Tùng trả lời, kéo bà đến một phòng bệnh, chỉ tay về phía cửa sổ kính cửa.

 

Tôn La Hoa bên trong, thấy một cô gái giường bệnh.

 

Cô gái gầy yếu đến mức khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chút huyết sắc, trông nhẹ như sương, mỏng manh như một giấy.

 

Mắt cô nhắm nghiền, rõ là đang ngủ hôn mê.

 

"Tiểu Nguyệt?!" Tôn La Hoa thốt lên kinh ngạc. "Bố con chịu cho Tiểu Nguyệt nhập viện ?"

 

Khâu Tùng trả lời trực tiếp, chỉ :

"Bệnh của Tiểu Nguyệt nặng hơn . Nếu điều trị, sẽ qua khỏi."

 

"Đó là mệnh của nó thôi." Tôn La Hoa lau nước mắt. "Nó sinh tim yếu, chứ?"

 

"Không, đây mệnh của em ." Vẻ mặt Khâu Tùng lạnh lùng. "Em khỏe , trở nên mạnh mẽ, thi đại học, học môn vẽ mà em yêu thích nhất, trở thành một họa sĩ."

 

Tôn La Hoa ngẩng đầu con trai cao hơn nhiều, đau khổ :

"Con ơi, con hồ đồ ? Bệnh của nó sống lâu . Con dáng vẻ của nó xem, e là ."

 

"Không. Bác sĩ bệnh của Tiểu Nguyệt khó chữa. Chỉ cần cấy máy tạo nhịp tim, em thể cơ bản phục hồi sức khỏe, việc và sinh hoạt như bình thường, tuổi thọ cũng ảnh hưởng nhiều."

 

Tôn La Hoa nhăn mặt, :

"Cái máy gì đó, chắc đắt lắm nhỉ? Bố con sẽ bỏ tiền cho một đứa con gái ."

 

liếc nhanh con trai:

"Con cũng đừng trông mong gì ở . Mẹ còn đủ ăn đủ mặc, cũng tiền."

 

Khâu Tùng đều giọng:

"Tiền phẫu thuật cần lo. Ca phẫu thuật Tiểu Nguyệt nhất định . Chỉ là cần ký giấy đồng ý phẫu thuật. Con đủ tuổi, bác sĩ cho ký. Con gọi đến là để ký tên."

 

Tôn La Hoa kinh ngạc. Bà dùng ánh mắt xa lạ con trai, như thể đây là đầu tiên bà thực sự nhận nó.

 

thận trọng hỏi: "Con trai, tiền con lấy ở ? Chẳng lẽ là... ăn trộm? Cướp?!"

 

Khâu Tùng lên tiếng.

 

 

Loading...