Bác sĩ thở dài:
“Mỗi khi Vu Ái Ái tỉnh trong chốc lát, cô đều cử động mấy ngón tay . Y tá ở ICU , họ cứ nghĩ đó là phản ứng co giật vô thức. Mãi đến hai ngày nay vẫn như , cô cảm thấy nên mới đột nhiên hiểu .”
“Ôi chao, thật là dễ dàng gì, cứ như mật mã của điệp viên .”
Thường Đình cảm thán, vẫy tay gọi Chu Chính Chính:
“Đi, qua xem .”
Thường Đình và Chu Chính Chính bước phòng đệm ICU, mặc đồ cách ly khử trùng, mang giày bảo hộ, đeo khẩu trang, cầm theo máy ghi âm. Dưới sự dẫn đường của bác sĩ và y tá, họ trang đầy đủ khi bước phòng ICU.
Vu Ái Ái giường bệnh, trông giống như một con búp bê đập nát ráp , nhưng ráp sai vị trí. Mái tóc dài đây thường cô buộc lệch sang trái cạo sạch, đầu quấn đầy băng gạc, khuôn mặt sưng tấy, tím xanh.
Trên cô gắn đầy dây ống, túi dẫn lưu trong suốt chứa đầy dịch rỉ màu đỏ nhạt. Nhiều vị trí gãy xương phẫu thuật, tay chân hoặc bó bột, hoặc cố định bằng khung kim loại sáng loáng.
Cô trông như một con chim cút xiên bằng thanh thép, sắp sửa đặt lên lò nướng.
Sức khỏe và vẻ từng đều còn.
Thật t.h.ả.m thương.
Bác sĩ nhỏ giọng nhắc nhở:
“Thời gian bệnh nhân thể tỉnh táo lâu, nhiều nhất là mười mấy phút. Các chọn điều quan trọng mà hỏi.”
Thường Đình gật đầu:
“ hiểu.”
“Vu Ái Ái,” Thường Đình cất giọng, “chúng là đội cảnh sát hình sự thành phố, hiện đang tìm hiểu tình hình liên quan đến việc cô ngã lầu theo pháp luật. Cô chỉ cần trả lời thành thật những câu hỏi thể đáp ứng, nếu thấy khỏe thể dấu hiệu yêu cầu dừng bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây, dừng , ánh mắt chút lo lắng.
Vu Ái Ái gãy đốt sống cổ, cổ cố định, đầu thể cử động. Ống nội khí quản cắm ở chỗ mở khí quản, phát tiếng “xì xì” yếu ớt theo từng nhịp thở.
Khuôn mặt xinh ngày nào giờ sưng tím, đôi mắt sưng to như hai quả trứng, chỉ còn đồng tử khẽ chuyển động qua kẽ hở của mí mắt, thể biểu lộ cảm xúc, cũng chẳng rõ ánh mắt đối diện.
Cô thể , cũng thể dùng mắt dấu.
Ánh mắt Thường Đình dừng tay trái cô .
Đầu kim cố định bằng kim loại nhô từ đầu ba ngón tay, khiến cũng cảm thấy đau nhói. May mắn là hai ngón tay từng dấu “110” vẫn còn thể cử động.
Thường Đình giơ tay trái của lên mặt cô , :
“ hỏi, cô dùng cử chỉ tay để biểu thị hoặc .”
Anh giơ ngón trỏ:
“Nếu là , hãy giơ ngón 1.”
Rồi khoanh ngón trỏ và ngón cái:
“Nếu là , hãy khoanh ngón 0. Cô hiểu ? Nếu hiểu thì giơ ngón 1.”
Ngón trỏ tay trái của Vu Ái Ái khẽ nhúc nhích: 1 — Có.
“Rất . Bây giờ hỏi cô, cô tự nhảy lầu tự sát ?”
Thường Đình thẳng vấn đề.
Vu Ái Ái khoanh ngón trỏ và ngón cái: 0 — Không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-72-chiec-hop-pandora.html.]
Dù kết luận từ , tim Thường Đình vẫn đập thình thịch. Anh liếc Chu Chính Chính. Chu Chính Chính hiểu ý, nhanh chóng mở danh sách điện thoại.
Đó là danh sách Trần Hà gửi, gồm bảy đàn ông từng quan hệ mập mờ với Vu Ái Ái, nghi là “Nam Thần 001”. Vu Ái Ái từng hiện là một ông chủ lớn, sự nghiệp thành đạt.
Trước đó, họ điều tra tình hình của bảy , trong đó hai mở công ty — là đối tượng nghi ngờ trọng điểm. Chỉ cần danh sách đó, dựa phản ứng của Vu Ái Ái, họ thể xác định ai là nghi phạm “Nam Thần 001”.
Thường Đình cố trấn tĩnh hỏi:
“Người đẩy cô xuống lầu, là bạn học ở cơ sở mỹ thuật ?”
Vu Ái Ái khoanh ngón trỏ và ngón cái thành một vòng tròn: Không!
Thường Đình sững . Chu Chính Chính, đang chuẩn danh sách, cũng khựng .
“Nam Thần 001” là một trong những bạn học từng mập mờ với Vu Ái Ái như họ suy đoán. Vậy thì trong danh sách.
Đối tượng nghi ngờ vượt khỏi phạm vi khoanh vùng — mà hỏi tiếp đây?
Vu Ái Ái rõ ràng cũng sốt ruột. Ngón tay cô run rẩy, tiếng “xì xì” nơi cổ họng trở nên gấp gáp.
Bác sĩ theo dõi sát dữ liệu máy đo nhịp tim, lên tiếng:
“Cảnh sát, nhịp tim cô đang . nghĩ nên dừng !”
Thường Đình kịp gì thì thấy nước mắt chảy từ khóe mắt Vu Ái Ái. Ánh mắt cô lộ vẻ khẩn thiết, ngón trỏ và ngón cái khoanh — ý là dừng.
Bị đàn ông yêu phản bội, chịu kết cục , rõ ràng cô cay đắng, đưa hung thủ pháp luật.
Bác sĩ đành thỏa hiệp:
“Thôi . Cảnh sát Thường, còn hỏi gì thì hỏi nhanh lên.”
Lúc , Thường Đình ý định sẵn. Anh hỏi Vu Ái Ái:
“ thấy ngón trỏ của cô còn khá linh hoạt, thử chữ màn hình điện thoại ?”
Vu Ái Ái giơ ngón trỏ lên một cái, ý là đồng ý.
Cánh tay đeo khung cố định của cô thể cử động, đầu càng . Thường Đình bật chế độ tay bàn phím điện thoại, đặt thiết tay trái cô , để cô mò mẫm .
“Nào, tên hại cô.”
Vu Ái Ái thẳng lên trần nhà, đầu ngón tay di chuyển khó khăn màn hình. Ánh mắt Thường Đình dõi theo những nét chữ xiêu vẹo mà cô kéo .
Sau vài nét, ngón trỏ cô run rẩy ngày càng dữ dội, máy đo nhịp tim phát tiếng cảnh báo.
Bác sĩ lo lắng:
“Không , ...”
Đồng tử của Vu Ái Ái lộn ngược lên.
Bác sĩ và y tá lập tức lao cấp cứu, Thường Đình cầm điện thoại lùi .
Chu Chính Chính ghé , nhíu chặt mày:
“Cái là...”