Camera siêu nhỏ ghi bộ quá trình "hộ lý nam" phòng bệnh. Thật đáng tiếc, đúng như Tống Chu , "hộ lý nam" che chắn quá kỹ, về cơ bản thể thấy rõ mặt.
Tuy nhiên, hình dáng trùng khớp với mô tả của Tống Chu.
Thường Đình liếc Tống Chu một cái điện thoại.
Đường nét, thể trạng… hình như quả thực Tống Chu giả dạng. Đặc biệt là khí chất: dù thấy mặt, vẫn toát một luồng sát khí vô hình.
Anh liếc Tống Chu nữa.
Ngoài việc trợn mắt, Tống Chu chẳng tài cán gì khác; dù là ch.ó sói lông xoăn thì cũng chỉ sủa chứ cắn.
Tống Chu hề nhận đang so sánh liên tục, vẫn tiếp tục kể: " thấy hung dữ quá nên dám dây dưa. Hắn chạy luôn, chắc là trèo qua tường rào ngoài."
"Nhắc đến tường rào…" Thường Đình hỏi, "bên trong và bên ngoài đoạn tường đó đồ kê chân, tiện. Chẳng lẽ là tuyến đường tẩu thoát sắp đặt từ ?"
"Không ," Tống Chu trả lời, "đống đồ đó là do nhà bệnh nhân cố ý đặt ở đó để tiện mang cơm. Bệnh viện dọn dẹp nhiều nhưng vẫn đặt ."
Thường Đình xong hiểu ngay.
Nhiều thuê nhà ở phố Xuân Chi là nhà bệnh nhân viện, đó là một lối tắt họ tự tạo .
Lần điều tra " áo đen" đến chỗ đó, mấy cái cây che khuất nên phát hiện gì. Nhắc đến áo đen, khí chất chút giống với "hộ lý nam".
Cả hai đều biến mất ở phố Xuân Chi — liệu cùng một ? Về cục, lấy camera so sánh , Thường Đình nghĩ.
Ánh mắt chằm chằm điện thoại dừng , phóng to màn hình. Tay áo của bộ đồ hộ lý ngắn, cổ tay trái lộ một hạt chuỗi nhỏ xỏ bằng dây đỏ.
Anh lên tiếng, hỏi: "Tống Chu, để ý đồ vật nhỏ nào ? Ví dụ như đồ trang sức?"
Tống Chu cúi đầu suy nghĩ.
Thường Đình Tống Chu, ánh mắt ẩn chứa sự quan sát, trong lòng thầm nghĩ: Hạt chuỗi đáng chú ý, Tống Chu để ý cũng là điều dễ hiểu...
Tống Chu chợt ngẩng đầu:
“À, chuỗi hạt.”
Mắt Thường Đình sáng lên:
“Chuỗi hạt gì?”
Tống Chu chỉ cổ tay trái của :
“Lúc lao , hình như thấy giữa cổ tay áo và găng tay bên trái của một vòng dây đỏ, đó xỏ một hạt chuỗi. rõ chất liệu.”
Trả lời đúng . Thường Đình màn hình điện thoại phóng to. Hạt chuỗi quá nhỏ, thể rõ. Có vẻ như Tống Chu vẫn khá thành thật.
Một dây thần kinh nào đó trong lòng Thường Đình thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên, hy vọng sớm bắt tội phạm, nhưng thật, đó là Tống Chu.
Cặp đôi Tống Chu và Trần Hà , dù tính ngầm, vẫn hy vọng cả hai lún sâu vũng bùn, cứ thế mà thể hiện tình yêu, phát “cẩu lương” tổn thương hội FA và sống với .
Anh kiêng dè mỉa mai:
“Anh bảo đeo kính mà chả rõ cái gì ?”
“Anh...”
Tống Chu đang định nổi đóa thì ẦM một tiếng, Chu Chính Chính tông cửa xông .
Thường Đình nhíu mày:
“Làm gì mà hấp tấp thế? bảo em bộ đồ bệnh nhân đó ...”
Chu Chính Chính cắt ngang lời :
“Sư phụ, em quên mất một chi tiết cần với !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-71-manh-moi-moi.html.]
“Chi tiết gì?”
Chu Chính Chính do dự Tống Chu và Trần Hà.
Thường Đình xua tay, rộng lượng :
“Người nhà cả, .”
Chu Chính Chính rõ ràng:
“Em nhớ là cổ tay trái của hộ lý đó một vòng dây đỏ, đó xỏ một hạt đào điêu khắc thành hình con lợn nhỏ, chạm khá cẩu thả!”
Thường Đình “bốp” một cái vỗ đùi, khoe khoang với Tống Chu đầy đắc ý:
“Thấy , đây là tử của ! Còn , đeo kính trắng cả đời!”
Tống Chu tức tối đổi sắc mặt, kéo tay Trần Hà:
“Đi thôi, thôi, phí thời gian với cái loại vong ơn bội nghĩa nữa.”
Bỗng thấy ngón tay Trần Hà lạnh toát. Nhìn xuống, thấy mặt cô trắng bệch, môi còn chút máu.
Tống Chu giật :
“Sao thế, khỏe ?”
Trần Hà mím môi, gượng gạo:
“Không , lẽ là mệt.”
Lòng Tống Chu thắt :
“Có vết thương cũ đau ? Chúng về nhà.”
“Ừm.”
Anh đỡ Trần Hà dậy, hai lưng bỏ .
Thường Đình ngẩn :
“ cho phép hai ? Đây là lấy lời khai của cảnh sát, hai tưởng đang tán gẫu trong nhà hả?!”
Cả hai ai để ý đến , nhanh chóng biến mất ở cửa.
Cánh cửa kịp đóng hẳn thì tiếng gõ hai cái. Bác sĩ trưởng khoa của Vu Ái Ái xuất hiện ở ngưỡng cửa.
“Cảnh sát Thường.”
“Bác sĩ, đến đúng lúc lắm, đang định tìm .” Thường Đình vẫy tay, tiếp: “Tình trạng của Vu Ái Ái thế nào ? Chúng vài việc cần hỏi cô gấp, xem liệu thể...”
Bác sĩ ngắt lời :
“Tình trạng cô . Từ góc độ y học, cho rằng cô nên kích động, phù hợp để thẩm vấn. ...”
Bác sĩ khẽ thở dài, vẻ mặt bất lực:
“Vu Ái Ái thể hiện ý mãnh liệt, cô gặp các .”
Thường Đình lập tức bật dậy:
“Cô ?”
“Không.”
“Vậy cô gặp cảnh sát?”
“Cô thể cử động hai ngón tay trái. Cô ký hiệu .”
Bác sĩ giơ tay trái lên, ngón trỏ dựng thẳng hai , đó ngón trỏ và ngón cái khép thành một vòng tròn.
110.