Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 69: Lý Thuyết Điên Rồ

Cập nhật lúc: 2025-10-31 14:40:48
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chu ngã vật nền đất trong rừng cây, tay ôm lấy cánh tay trái, m.á.u rỉ giữa các kẽ ngón tay.

 

Thường Đình đỡ dậy, hỏi: “Chuyện gì ?”

 

Tống Chu đau đớn dữ dội, mặt mày tái nhợt, run rẩy.

 

Anh chỉ bằng cằm về phía sâu trong lùm cây, giọng run run: “Người đó chạy về hướng đó...”

 

Thường Đình cau mày, với Trương Hữu: “Cậu đưa băng bó .”

 

Anh dậy, tự đuổi theo hướng Tống Chu chỉ.

 

Chạy bao xa, bức tường bao của bệnh viện hiện mắt. Dưới chân tường đặt một chiếc thùng gỗ lớn. Anh giẫm lên thùng, bên ngoài tường... là khu phố Xuân Chi với những con hẻm chằng chịt.

 

Không thấy bóng dáng hộ lý nam.

 

Thường Đình trèo qua tường, phát hiện bên ngoài cũng vật kê chân. Xem đây là một lối tắt thông suốt.

 

Con hẻm bên ngoài tường tỏa bốn hướng, thể phán đoán hộ lý nam trốn theo đường nào. Thường Đình đuổi theo một lúc vô định, thu hoạch gì, đành chỗ “lối tắt” của bức tường, trở về bằng đường cũ.

 

Trương Hữu lúc đưa Tống Chu băng bó.

 

Thường Đình về phía tòa nhà nội trú, từ xa thấy Chu Chính Chính mặc áo bệnh nhân, chân trần chạy nhanh đến. Lúc tìm kiếm khắp nơi một vòng nhưng vẫn kết quả.

 

Thấy Thường Đình, cô vội vàng chạy tới, gọi: “Sư phụ...”

 

Thường Đình trông vẻ vô cùng bực bội.

 

Chu Chính Chính hiểu , giật các ống dây ném xuống đất, chân trần giậm mạnh, tức giận hét lên: “Cái tên khốn kiếp !”

 

Người đường xung quanh đều sang , kinh ngạc sức sống mãnh liệt của “bệnh nhân” .

 

Thường Đình cau mày: “Làm gì thế, gì thế? Bình tĩnh , chú ý ảnh hưởng một chút!”

 

“Bình tĩnh nổi!” Chu Chính Chính tức đến run rẩy, “Tầng tám xảy vụ nổ, thương một y tá. Em dám chắc tai nạn, nhất định là tên súc sinh đó cố ý gây nổ để tạo hỗn loạn, điệu hổ ly sơn!”

 

Thường Đình cảm thấy m.á.u dồn lên đầu, cũng thể bình tĩnh nữa.

 

Trên sàn hành lang của khoa chấn thương chỉnh hình, vết m.á.u của y tá vẫn khô. Thường Đình quan sát những mảnh thủy tinh vương vãi hình tia mặt đất, cau mày suy nghĩ.

 

Chu Chính Chính theo phía , hỏi: “Sư phụ, đây là chất nổ gì...”

 

Thường Đình quát: “Về giày , một đống thủy tinh như thế sợ đ.â.m chân ?”

 

Chu Chính Chính đành phòng bệnh mang giày. Khi cô trở , Thường Đình đang xổm đất, trong tay kẹp một mảnh thủy tinh tròn.

 

Anh đưa mảnh thủy tinh lên đối diện ánh sáng từ cửa sổ, quan sát những vết nứt hình tia đó.

 

Chu Chính Chính tiến gần, hỏi: “Sư phụ, cái gì ?”

 

“Đáy chai thủy tinh.” Thường Đình đáp, “Vật gây nổ là một chai thủy tinh.”

 

“Chai thủy tinh nổ ?”

 

Thường Đình đưa mảnh thủy tinh lên gần mũi ngửi: “Trên đó còn sót mùi nước khử trùng nồng. Có lẽ dùng viên sủi khử trùng chứa clo, thả chai thủy tinh đựng nước ấm, khiến chai phát nổ.”

 

Anh chỉ về chiếc ghế bên tường, : “Từ góc độ bức xạ của mảnh thủy tinh vỡ, chiếc ghế đó là điểm nổ.”

 

Chu Chính Chính căm phẫn: “Viên sủi khử trùng... thủ đoạn đơn giản như khiến chúng cuồng!”

 

Thường Đình lắc đầu, đồng tình: “Càng đơn giản càng cao minh. Bây giờ nguyên liệu chế tạo chất nổ kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, an ninh công cộng dày đặc, chế tạo một vụ nổ chuyện dễ dàng.”

 

những vật dụng như viên sủi và chai thủy tinh ai cũng thể kiếm . Kẻ tình nghi nghĩ chiêu chắc chắn hạng xoàng.” Anh lệnh: “Gọi tới kiểm tra dấu vết ngay.”

 

Chu Chính Chính bước sang một bên, móc điện thoại gọi.

 

Thường Đình dựng cảnh trong đầu. Hộ lý nam bỏ một viên sủi khử trùng chứa clo một chai thủy tinh mỏng đựng nửa chai nước ấm, vặn chặt nắp, đặt chai lên ghế bên tường.

 

Viên sủi gặp nước ấm bốn mươi độ C, phản ứng nhanh tạo khí, khí nở đến mức nổ tung chai thủy tinh, đầy một phút.

 

Một phút đủ để hộ lý nam từ đầu hành lang , ung dung tới gần phòng bệnh của Vu Ái Ái ở đầu .

 

Sau khi chai nổ, Trương Hữu vốn đang canh giữ phòng bệnh là cảnh sát, buộc đến xem xét, hộ lý nam lợi dụng cơ hội đó lẻn phòng bệnh, việc diễn như .

 

Không thủ đoạn cao siêu nhưng hiệu quả.

 

Thường Đình phục dựng hiện trường vụ án, theo con đường mà “hộ lý nam” . Anh bước phòng bệnh, tiến đến bên giường, xổm xuống quan sát dấu giày nền đất.

 

Ước lượng bằng tay, nhận đó là cỡ 44.

 

Khuôn mặt Thường Đình phủ đầy vẻ u ám.

 

Cửa phía vang lên tiếng động, Trương Hữu bước , vẻ mặt như sắp .

 

“Xin tổ trưởng, đều tại quá bốc đồng, mắc bẫy tội phạm!”

 

Chu Chính Chính mặc áo bệnh nhân cũng dậy từ phía , : “Lỗi tại em, nếu em xịt bình xịt cay sớm hơn một giây, mù mắt, thì chạy thoát !”

 

Thường Đình thẳng dậy, bực bội thôi: “Được , , từng một. Không trách các , trách . Không ngờ tên tay sáng sớm. Mẹ kiếp, dậy còn sớm hơn gà, bây giờ tội phạm cũng cạnh tranh ghê gớm thật...”

 

Anh lầm bầm chợt nhớ : “ , Tống Chu thế nào ?”

 

Trương Hữu đáp: “Bác sĩ Tống tên hộ lý nam đó dùng d.a.o găm đâm, vết thương hề nhẹ !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-69-ly-thuyet-dien-ro.html.]

Thường Đình giật : “ nhớ cánh tay chỉ một vết rách nhỏ mà, nghiêm trọng thế?”

 

“Nghiêm trọng chứ, khâu đến tận năm mũi lận!”

 

“...” Thường Đình thở dài một : “Năm mũi mà gọi là nghiêm trọng ? Có năm mươi mũi !”

 

Trương Hữu tròn mắt: “Người là bác sĩ, da thịt mềm mại, giống bọn thô kệch ! Năm mũi là nghiêm trọng lắm đó!”

 

“Đàn ông con trai gì mà yếu ớt thế! Anh ?”

 

“Vừa băng bó xong, quần áo .”

 

Thường Đình xuống ghế hộ lý, gác chân lên, nhắm mắt . Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ trán đang đau nhức vì thức trắng đêm, hỏi: “Tống Chu với chuyện gì xảy ?”

 

“Có.” Trương Hữu báo cáo, “Anh sáng sớm , còn bước tòa nhà thì thấy một hộ lý đang lao nhanh trong đại sảnh, đẩy ngã một ông lão chống nạng chạy ngoài.

 

“Bác sĩ Tống nghĩ ông lão chắc chắn thương thứ hai, thể để hộ lý đó chạy thoát như , nên đuổi theo để bắt chịu trách nhiệm.”

 

Ánh mắt Thường Đình thoáng hiện vẻ nghi ngờ: “Trùng hợp ?”

 

Trương Hữu gật đầu: “ . Anh thấy hộ lý chạy lùm cây nhỏ đó nên cũng đuổi theo, ngờ hộ lý đột nhiên đầu , rút d.a.o đ.â.m về phía .

 

“Anh một chút, may mà trúng chỗ hiểm, chỉ rách cánh tay. Sau đó dám đuổi nữa, chỉ thể hộ lý chạy thoát.”

 

Ngón tay Thường Đình khẽ gõ lên tay vịn ghế, giọng trầm xuống: “Tên ngày thường văn vẻ thư sinh, mà cũng dám đuổi theo tội phạm ?”

 

Trương Hữu nắm chặt tay, giọng đầy xúc động: “Chẳng , thật ngờ bác sĩ Tống dũng cảm như !”

 

Thường Đình đáp.

 

Tội phạm g.i.ế.c thành, tình cờ gặp Tống Chu?

 

Cho dù thật sự là trùng hợp, trong bệnh viện bảo vệ, phản ứng bình thường chẳng nên hô to một tiếng, báo cho bảo vệ đuổi theo ?

 

Bác sĩ Tống là nhã nhặn, điềm đạm, tại chọn cách một đuổi theo tội phạm?

 

Từ sự kiện sợi cashmere 50%, Thường Đình tạm gác nghi ngờ đối với Tống Chu.

 

đàn ông tên Tống Chu , hiểu vì , cứ liên tục tự trở tầm ngắm của .

 

Sự trùng hợp hôm nay mang theo một dấu hiệu khác thường, khiến Thường Đình thể thận trọng suy nghĩ .

 

“Giả sử...” Thường Đình ngả , nhắm đôi mắt mệt mỏi, dùng ngón tay véo nhẹ lông mày, “ chỉ giả định thôi nhé – nếu Tống Chu đang dối thì ?”

 

Trương Hữu sững sờ: “Không thể nào chứ?”

 

“Vậy xem, ai tận mắt thấy thật sự đuổi theo hộ lý đó ?”

 

“Cái ... thăm dò mới .” Trương Hữu do dự đáp.

 

Thường Đình nhắm mắt, ngón tay khẽ múa trong khí: “Nếu ai thấy, liệu khả năng hộ lý chạy lùm cây nhỏ thực chất chính là Tống Chu?”

 

Trương Hữu và Chu Chính Chính đồng loạt hít một , rõ ràng chấn động.

 

Thường Đình vẫn mở mắt, chỉ điềm tĩnh lắc ngón tay: “Đừng vội kinh ngạc, phân tích.

 

“Áo hộ lý rộng, Tống Chu thể mặc bên ngoài quần áo của , khi chạy lùm cây nhỏ thì cởi , giấu ở đó.

 

“Còn đôi giày cỡ 44... cái cũng thành vấn đề. Chỉ cần chuẩn sẵn một đôi giày trong lùm cây, là thể ngay tại chỗ.

 

“Tống Chu giày cỡ 43, nếu cố tình giày lớn hơn một cỡ, càng dễ khiến khác hiểu lầm. Buộc dây giày chặt hơn một chút, hoặc lót thêm miếng lót giày là khít.

 

“Để vở kịch thêm chân thật, tự thương. Là bác sĩ, mang theo d.a.o mổ bên cũng gì lạ.

 

“Sau đó vật xuống đất, giả vờ đâm. Khi và Trương Hữu chạy tới, rằng hộ lý nam trèo tường bỏ trốn.

 

“Cứ như , chỉ tránh khỏi nghi ngờ, mà còn khiến khác tin rằng thấy việc nghĩa, dũng cảm hành động, càng dễ giành lòng tin của chúng .”

 

Trương Hữu và Chu Chính Chính đều im lặng. Có lẽ họ khả năng suy luận sắc bén của chấn động.

 

Thường Đình khá đắc ý: “Có cảm thấy ? Bây giờ, nhân lúc Tống Chu còn kịp tiêu hủy chứng cứ, chúng chỉ cần đến lùm cây nhỏ xem thể tìm thấy bộ đồ hộ lý đó ...”

 

Anh mở mắt dậy.

 

ngay đó, ngã phịch trở ghế.

 

Trước mặt , Tống Chu đang đó, hai chằm chằm.

 

Tống Chu áo khoác dính máu, khoác thẳng áo blouse trắng bên ngoài áo phông cộc tay, hai tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng xuống Thường Đình.

 

Cách đó xa, Trương Hữu và Chu Chính Chính — trời, đất — đều giả vờ như mặt ở đó.

 

Thường Đình trừng mắt hai kẻ “phản bội”, nuốt khan một ngụm nước bọt: “Anh... từ lúc nào ?”

 

“Từ đoạn ‘thực chất chính là Tống Chu’ đó.”

 

“Anh kiểu gì mà phát tiếng động thế?”

 

“Thường ngày thăm bệnh sợ phiền bệnh nhân, vẫn giày đế mềm.” Tống Chu bình thản đáp, lắc đầu: “Đi thôi.”

 

“Đi... ?”

 

“Đi lùm cây nhỏ tìm áo hộ lý chứ.” Kính sống mũi Tống Chu phản chiếu ánh sáng lạnh, gương mặt chút cảm xúc.

 

 

Loading...