Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 68: Đánh Lạc Hướng

Cập nhật lúc: 2025-10-31 14:40:47
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khoảng tám giờ sáng, hành lang của khoa chấn thương chỉnh hình, bác sĩ đang thăm bệnh, y tá phát t.h.u.ố.c qua , vài bệnh nhân hộ lý hoặc nhà đỡ chậm rãi di chuyển.

 

Tối qua, Thường Đình trực đêm ở cửa phòng bệnh của Vu Ái Ái, sáng sớm Trương Hữu đến ca.

 

Chỉ mười phút khi Thường Đình rời , sự cố xảy .

 

Một tiếng nổ lớn vang lên, phá vỡ khí yên tĩnh hành lang. Sau đó là tiếng hét chói tai, hoảng loạn chạy về phía tìm chỗ trú ẩn.

 

Trương Hữu bật dậy khỏi ghế ở cửa phòng bệnh.

 

Có thứ gì đó phát nổ, âm thanh phát từ đầu của hành lang. Ngay đó, kêu thất thanh: “Cứu mạng, cứu mạng!”

 

Bản năng nghề nghiệp khiến Trương Hữu lập tức lao ngược chiều với đám đông.

 

Ở đầu hành lang, mảnh thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi, một y tá úp sàn, m.á.u từ lưng thấm từng vệt đỏ tươi.

 

Trương Hữu vội quỳ xuống: “Cô ?”

 

Y tá run rẩy ngừng, bật : “Đau quá...”

 

Trên bộ đồng phục y tá màu hồng của cô, phần lưng cắm chi chít những mảnh thủy tinh vụn. Máu ngừng chảy , chỉ trong chốc lát, cả sống lưng nhuốm đỏ.

 

Da đầu Trương Hữu tê dại, dám chạm y tá, sợ gây tổn thương thứ cấp, liền kêu lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ!”

 

Các nhân viên y tế lập tức chạy đến, mang cáng theo, nhanh chóng đưa y tá cấp cứu.

 

Trương Hữu dậy, quanh. Cảnh tượng mắt khiến kinh hoàng — sàn nhà rải đầy mảnh thủy tinh vụn, tường và trần hành lang cũng găm chi chít mảnh nhỏ, cho thấy lực nổ hề nhỏ.

 

May mắn là khi vụ nổ xảy , y tá lưng với nơi phát nổ. Nếu cô đối diện trực tiếp... hậu quả thật khó tưởng tượng.

 

Có vẻ như một dụng cụ thủy tinh nào đó phát nổ, nhưng xung quanh tìm thấy vật thiết nào khả năng gây nổ.

 

Mồ hôi lạnh túa trán Trương Hữu. Cậu lẩm bẩm: “Cái gì nổ thế ? Nếu là do , thể sẽ nổ nữa... Những bệnh nhân khó khăn thì sơ tán kiểu gì đây!”

 

lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ phía phòng bệnh của Vu Ái Ái: “Đứng !”

 

Trương Hữu giật , lập tức chạy về phía phòng bệnh.

 

Vừa đúng lúc đó, “Vu Ái Ái” mặc áo bệnh nhân lao khỏi phòng bệnh. Đầu và mặt cô quấn đầy băng gạc, cổ đeo mặt nạ oxy, đủ loại ống dây tung bay loạn xạ, hai chân trần chạy nhanh như gió.

 

Trương Hữu lập tức đuổi theo, hoảng hốt hô lớn: “Sao thế, xảy chuyện gì thế?”

 

“Vu Ái Ái” đầu , chạy hô to: “Cá c.ắ.n câu chạy mất , mau đuổi theo!”

 

Đó chính là giọng của Chu Chính Chính.

 

Vu Ái Ái thật vẫn đang trong phòng ICU, hề ngoài. Đây là “kế hoạch thả câu” do Thường Đình sắp xếp.

 

Vài ngày , Thường Đình lợi dụng ống kính của streamer để cố ý tiết lộ tin Vu Ái Ái hồi phục, sắp chuyển sang phòng bệnh thường.

 

Sau đó, yêu cầu nhân viên y tế phối hợp, tạo ảo giác rằng Vu Ái Ái thực sự chuyển phòng.

 

Anh còn bảo bố Vu Ái Ái phòng vài , giả vờ như đang chăm sóc con gái.

 

Ban đầu, bố Vu Ái Ái hiểu chuyện, hợp tác.

 

Thường Đình thẳng với họ rằng Vu Ái Ái tự sát, mà là khác hãm hại. Hung thủ sớm muộn gì cũng sẽ diệt khẩu hai, nên họ phối hợp để dụ lộ mặt.

 

Hai vợ chồng xong sợ đến tái mét, chỉ ngoan ngoãn theo.

 

Người thực sự trong phòng bệnh thường chính là Chu Chính Chính giả trang. Đầu mặt băng gạc quấn kín, mặt nạ oxy che gần hết khuôn mặt, ai thể nhận .

 

Chuyện giữ bí mật tuyệt đối, chỉ vài tham gia mới .

 

Họ chỉ cần chờ hung thủ diệt khẩu, tự mắc câu.

 

Đêm , trăng tối gió lớn, là thời điểm dễ sinh sát ý. Thường Đình đích trực đêm, suốt một đêm dám chợp mắt.

 

Trong thời gian đó, cố ý rời vài , giả vờ vệ sinh để tạo cơ hội cho kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối hành động.

 

suốt cả đêm, việc đều yên .

 

Đến sáng sớm, tinh thần Thường Đình một đêm căng thẳng mệt mỏi cực độ, đầu óc choáng váng.

 

Anh dặn Trương Hữu canh giữ chặt cửa phòng, tuyệt đối tự ý hành động dụ địch, tự quanh khu vực, quan sát xem dấu hiệu khả nghi nào , tiện mua bữa sáng cho .

 

Chính lúc , hung thủ xảo quyệt hành động ngược , thừa cơ mà , dùng thủ đoạn độc ác điệu hổ ly sơn.

 

Sau khi vụ nổ xảy , tiếng kêu la và hỗn loạn bùng lên khắp hành lang. Theo bản năng nghề nghiệp, Trương Hữu lập tức chạy kiểm tra, ưu tiên bảo vệ dân.

 

Chu Chính Chính trong phòng bệnh cũng giật , suýt nữa lao ngoài, nhưng dậy nửa chừng nhớ đến nhiệm vụ của , xuống.

 

Cô lắng tai tiếng ồn ào bên ngoài, thầm nghĩ đợi Trương Hữu sẽ hỏi xem rốt cuộc bên ngoài xảy chuyện gì.

 

Một lúc , cửa phòng bệnh đẩy . Chu Chính Chính tưởng là Trương Hữu , định nhổm đầu dậy hỏi thì đột nhiên nhận điều .

 

Trương Hữu luôn vội vã, còn bước bước nhẹ, đó còn cẩn thận khép cửa .

 

Chuông cảnh giác trong đầu Chu Chính Chính lập tức vang lên, cô yên bất động giường bệnh.

 

Người mới đến chậm rãi tiến về phía giường, tiếng bước chân nhẹ như một con báo đang rình mồi, cuối cùng dừng ngay bên cạnh.

 

Chu Chính Chính hé mắt, qua khe hở của lớp băng gạc, thấy đó mặc đồng phục hộ lý màu be, là loại đồng phục thống nhất của bệnh viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-68-danh-lac-huong.html.]

Cô lén đưa mắt quan sát. Dáng là đàn ông, cao một mét bảy tám. Bộ đồ hộ lý rộng thùng thình che mất dáng, chỉ thể thấy quá béo. Trên mặt đeo khẩu trang và mũ hộ lý, thể nhận diện .

 

Chu Chính Chính nín thở.

 

Tay đàn ông khẽ động trong túi áo , một ống tiêm lộ ở mép túi.

 

Cùng lúc đó, Chu Chính Chính nắm chặt bình xịt cảnh sát đặt sẵn tay.

 

Trước khi lập kế hoạch, Thường Đình từng phân tích khả năng hung thủ g.i.ế.c Vu Ái Ái sẽ dùng thủ đoạn gì.

 

Anh : “Dựa đối tượng mà tay, là Vu Ái Ái, một sức chống cự, thì cần dùng đến d.a.o súng.”

 

“Bóp cổ tiện nhất nhưng sẽ để vết hằn và cũng cần một chút thời gian.”

 

“Kết hợp với vụ án Từ Tham Đông, hung thủ dùng kim gây mê, nghĩ hung thủ khả năng lớn nhất là chọn tiêm t.h.u.ố.c sát nhân.”

 

“Vu Ái Ái là một thương nặng, vốn đầy vết kim, thêm một vết nữa sẽ gây chú ý. Chỉ cần tiêm cho cô một loại t.h.u.ố.c độc... , đối với Vu Ái Ái, thậm chí cần t.h.u.ố.c độc.”

 

“Một chút t.h.u.ố.c quá liều cũng thể lấy mạng cô . Tiêm là thủ đoạn nhanh nhất và kín đáo nhất.”

 

“Tiêm tiến hành ở cự ly gần. Muốn chế phục , s.ú.n.g , thích hợp cho cận chiến. Dao găm cảnh sát cũng . Đối phương là đàn ông cao lớn, lỡ Chu Chính Chính cướp dao...”

 

Chu Chính Chính phục : “Sư phụ khinh thường ai đấy! Em từng đoạt giải trong cuộc thi võ thuật đấy!”

 

“Em im , khi cần thiết liều mạng thì dùng d.a.o gì?” Thường Đình bực bội chốt , “Dùng bình xịt cảnh sát, dễ dùng hơn dao!”

 

Chu Chính Chính thể hiện tài năng, nhưng cô hiểu rằng sư phụ đúng.

 

Ngay lúc , hung khí trong tay đàn ông lộ diện, quả nhiên là một ống tiêm.

 

Chu Chính Chính tự tin, chuẩn tay .

 

Tuy nhiên, hành động của đàn ông đột nhiên khựng , về phía máy theo dõi tim bên cạnh đầu giường.

 

Màn hình tuy sáng, nhưng các đường kẻ đó đều thẳng tắp, liệu cũng nhảy.

 

Để tiện hành động, dây nối từ máy theo dõi tim căn bản nối Chu Chính Chính, tất nhiên thiết sẽ phản ứng.

 

Chu Chính Chính lộ, thầm kêu “hỏng bét”, chần chừ nữa, cô đột ngột giơ tay lên, nhấn bình xịt mặt đàn ông.

 

Người đàn ông chuẩn , lập tức lùi tránh né xoay bỏ chạy. Chu Chính Chính nhảy xuống giường đuổi theo.

 

Trương Hữu từ đầu hành lang chạy tới, vặn chứng kiến khoảnh khắc .

 

Người đàn ông mặc đồ hộ lý chạy khu thang máy. lúc đó, một chiếc thang máy mở cửa, bên trong một thương đang xe lăn, hai chân nẹp cố định.

 

Người đàn ông lao thang máy, đẩy mạnh cả lẫn xe lăn ngoài. Chu Chính Chính đuổi theo sát liền xe lăn đ.â.m ngã xuống đất, thương ngã đè lên cô, phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết, khiến cô sợ hãi dám đẩy bệnh nhân .

 

Trương Hữu đến chậm một bước, cửa thang máy khép . Anh bấm loạn các nút nhưng thể mở , thang máy xuống.

 

Chu Chính Chính cố gắng đỡ thương, dám cử động, hét lên với Trương Hữu: “Đi cầu thang bộ đuổi theo!”

 

Trương Hữu lập tức , chạy như điên về phía cầu thang, lao xuống tầng một.

 

Tầng một rối loạn. Có ngã xuống đất kêu đau, tức giận c.h.ử.i rủa ngớt.

 

Trương Hữu chen qua đám đông, túm lấy một hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

Người đó tức giận đáp: “Một hộ lý đẩy ! Bố mới nối xương xong, đang chống nạng thì đẩy ngã, chân sợ là gãy !”

 

Trương Hữu vội hỏi: “Người hộ lý ?”

 

Người đó chỉ về phía cửa : “Chạy ngoài !”

 

Trương Hữu lập tức lao khỏi tòa nhà nội trú, rướn cổ quanh.

 

Sáng sớm là lúc nhà mang cơm đến, cửa qua tấp nập. Trong đám đông vài mặc đồng phục hộ lý, nhưng nãy.

 

Cậu chạy hướng về cổng chính tìm kiếm, nhưng vẫn thấy bóng dáng đó. Bực bội, c.h.ử.i thề một tiếng móc điện thoại .

 

“Anh Thường! Xảy chuyện !” – hét điện thoại, giọng đầy tức giận.

 

Thường Đình khi đang đến cổng bệnh viện, tiện đường mua vài phần cháo ở tiệm ăn sáng, định mang về cho đồng nghiệp đang canh gác. Nhận điện thoại, lập tức ném cháo sang bên, rút chân chạy thẳng đến cổng nam bệnh viện.

 

Anh dừng ở cổng chính, ánh mắt quét chặt qua từng . đến khi Trương Hữu chạy tới hội họp, vẫn thấy hộ lý nam nào xuất hiện.

 

Trương Hữu thở hổn hển chạy đến mặt : “Anh Thường, thấy ?”

 

Thường Đình lắc đầu: “Không.”

 

Mồ hôi đầm đìa trán, Trương Hữu dồn dập: “Không thể nào. Chẳng lẽ gan đến mức chạy ngoài, còn ở trong bệnh viện?”

 

“Ở cái quỷ gì.” Thường Đình mặt mày u ám, nhanh: “Bệnh viện chỉ một cổng! Gần tòa nhà phòng bệnh nhất là cổng Tây!”

 

Hai lập tức đầu, chạy về phía cổng Tây.

 

Chưa kịp đến nơi, Thường Đình thoáng liếc sang bên, phát hiện một bóng đang động đậy trong lùm cây xanh.

 

Anh lập tức cảm thấy điều bất thường, hiệu cho Trương Hữu: “Qua đó xem.”

 

Cả hai chạy nhanh lùm cây, thấy một sóng soài mặt đất, áo khoác màu be loang đầy máu.

 

Thường Đình rõ khuôn mặt đó, kinh ngạc thốt lên: “Tống Chu?!”

 

 

Loading...