Cửa phòng giám sát mở , bác sĩ điều trị chính bước , vài bên ngoài vội vàng tiến lên chào đón, còn Thường Đình chạy nhanh nhất, vượt lên .
Anh sốt ruột hơn cả bố của Vu Ái Ái, vội hỏi: “Bác sĩ, tình hình của Vu Ái Ái thế nào ?”
Bác sĩ đáp: “Bệnh nhân tỉnh , các chỉ sinh tồn đều hơn , tạm thời qua cơn nguy kịch.”
Thường Đình định hỏi thêm thì Vu chen ngang, kéo ống tay áo bác sĩ, giọng run rẩy: “Con gái rốt cuộc thương nặng đến mức nào?”
Bác sĩ bà, ánh mắt tràn đầy thương cảm: “Bệnh nhân gãy xương sọ, gây tổn thương và xuất huyết não. Xương tứ chi, đốt sống cổ, đốt sống lưng, xương sườn... đều gãy nhiều chỗ, cần phẫu thuật gấp. hiện tại thể tiến hành.”
Mẹ Vu hốt hoảng: “Tại ngay cho chúng ?”
Bác sĩ nhẹ giọng an ủi: “Người nhà hãy bình tĩnh, sắp xếp. Hiện tại cơ thể bệnh nhân quá yếu, đạt đến ngưỡng an để phẫu thuật.”
“Chúng sẽ dùng t.h.u.ố.c điều trị , đợi khi tình trạng cải thiện, thể chịu đựng ca phẫu thuật, sẽ lập tức tiến hành.”
Mẹ Vu lau nước mắt: “Vậy ông sắp xếp nhanh lên, xong sớm thì con còn về nhà sớm.”
Bác sĩ thoáng vẻ khó xử, : “Chuyện ... chỉ một phẫu thuật là thể giải quyết .”
Bố và Vu sững sờ: “Ý ông là ?”
“Vết thương của bệnh nhân nặng, phức tạp, cần nhiều khoa phối hợp. Tùy theo mức độ nghiêm trọng và tính khẩn cấp của từng chỗ, chúng tiến hành phẫu thuật theo từng giai đoạn.”
Sắc mặt bố Vu tái nhợt: “Tức là phẫu thuật nhiều ? Mấy ? Ba ? Năm ?”
Bác sĩ do dự một chút đáp: “Các vị nên chuẩn tâm lý điều trị lâu dài. Mười mấy , thậm chí hai mươi mấy , đều là khả năng thể xảy .”
Bố Vu run rẩy chân tay, còn Vu thì nhảy dựng lên: “Sao thể như ? Ai từng thương mà đến mấy chục phẫu thuật? Bệnh viện các ông vì kiếm tiền mà màng đến sống c.h.ế.t của con gái ?”
Bác sĩ tức đến đỏ mặt: “Người nhà bệnh nhân, bà thể như ?”
Mẹ Vu đầu kéo tay chồng: “Lão Vu, bệnh viện quá hắc tâm , chúng chuyển viện ngay !”
Bác sĩ lạnh mặt, còn vòng vo: “ thấy ý kiến của bà . Có vài lời vẫn nên rõ . Mỗi ca phẫu thuật đều tiềm ẩn rủi ro, việc qua khỏi vẫn là ẩn .”
“Cho dù thể vượt qua tất cả các ca phẫu thuật và điều trị tích cực, hiệu quả hồi phục cũng kém, hy vọng hồi phục gần như đáng kể.”
Hai vợ chồng sững sờ, một lúc , bố Vu run rẩy hỏi: “Hy vọng hồi phục nhỏ... là ý gì?”
“Bệnh nhân gãy nát xương sống lưng, tổn thương tủy sống nghiêm trọng. Với trình độ y tế hiện tại, tình trạng thể đảo ngược, cũng thể phục hồi hoạt động và cảm giác bình thường. Bị liệt nửa là điều chắc chắn.”
“Ngoài , còn cần điều trị phục hồi chức năng lâu dài, chi phí tiếp theo cũng là một khoản nhỏ. Các vị nên chuẩn tâm lý và kinh phí sớm.”
“Dù , điều kiện kỹ thuật của bệnh viện chúng chỉ giới hạn nhất định. Nếu các vị cho rằng bệnh viện khác thể phương án hơn, sẽ hợp tác hết và ủng hộ việc chuyển viện.”
Bố Vu ngây như khúc gỗ, Vu ngã phịch xuống đất, phát tiếng nào.
Thường Đình kéo bác sĩ điều trị chính sang một bên, chìa thẻ ngành , hỏi: “ cần tìm hiểu một thông tin từ Vu Ái Ái, thể cho gặp cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-66-ban-an-tu-thuong-de.html.]
Bác sĩ kiên quyết từ chối: “Chuyện đó .”
Sau đó, ông thu cơn giận bố Vu Ái Ái khơi dậy, nghiêm túc :
“Mặc dù cô tỉnh, nhưng chỉ là tạm thời, ý thức thể duy trì quá vài phút, tình trạng định. Nếu gặp cảnh sát và kích thích, chắc chắn sẽ nguy hiểm.”
“Hơn nữa, cô thể phát tiếng, thể chuyện, cũng vô ích.”
Thường Đình cau mày: “Không ? Là vì quá yếu do hỏng họng?”
“Cô ngạt khi nhập viện, thủ thuật mở khí quản, nên thể .”
Thường Đình sờ cổ , hít một lạnh: “Bị thương nặng thật. Vậy khi nào cô thể chuyện?”
“Với tình trạng của cô hiện nay, ống nội khí quản thể rút trong thời gian ngắn. Ngay cả khi rút , cũng cần một thời gian dài mới hy vọng phục hồi khả năng phát âm.”
Thường Đình cam lòng hỏi tiếp: “Thế còn dấu tay?”
“Cô gãy cả hai tay, tay thể cử động!” Bác sĩ liên tục lắc đầu, “Anh cần nữa, tuyệt đối sẽ đồng ý.”
Tình hình là như , quả thực thể tiến hành hỏi cung.
“Vậy chuyện đành đợi thêm một thời gian nữa.” Thường Đình bước gần, hạ giọng : “Bác sĩ, còn một việc nhờ ông giúp. Chuyện ... Tống Chu bên khoa phục hồi chức năng, xin đừng để tham gia điều trị cho Vu Ái Ái nữa.”
Bác sĩ khó hiểu hỏi: “Tại ? Với loại gãy xương phức hợp đa phát như , việc bác sĩ phục hồi chức năng tham gia là cần thiết!”
Thường Đình khó giải thích, chút ngượng ngùng sờ mũi: “Yêu cầu trong quá trình điều tra của cảnh sát, cần thiết để tạm thời tránh mặt. Khoa phục hồi chức năng chắc chỉ một chứ?”
“Được thôi.” Bác sĩ vẫn đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Còn nữa.” Thường Đình liếc bố Vu Ái Ái đang ở phía xa, tiếp: “Vu Ái Ái là nạn nhân, là nghi phạm, tình hình khá đặc biệt. Mong bệnh viện sẽ hợp tác với chúng trong giai đoạn tiếp theo.”
Bác sĩ gật đầu: “Chỉ cần ảnh hưởng đến việc điều trị, sẽ phối hợp.”
lúc đó, một từ lao tới, ghé sát , lớn tiếng hỏi: “Anh là bác sĩ phụ trách Vu Ái Ái ? Có thể cho tình hình hiện tại của Vu Ái Ái thế nào ...”
Vừa hét chìa giá đỡ livestream trong tay, suýt nữa thì chọc thẳng mặt bác sĩ.
Thường Đình đẩy đó , quát lớn: “Anh gì thế!”
Người lảo đảo vững , vội giơ tay phân bua: “Này , đừng kích động! là streamer tự truyền thông, hai mươi vạn theo dõi đấy!”
Bác sĩ giận đến nỗi kiềm , quát lên: “Đây là khu ICU, bằng cách nào? Bảo vệ , mau đuổi ngoài ngay!”
Thường Đình đưa tay chặn bác sĩ : “Để xử lý.”
Anh bước lên, hình cao lớn tiến sát về phía streamer, từ từ xắn tay áo lên.