Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 65: Liệu Pháp Của Thù Hận

Cập nhật lúc: 2025-10-31 14:40:44
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chu vẻ mới nhận sự mặt của Thường Đình, liền nhẹ:

“Cảnh sát Thường, trùng hợp thật đấy.”

 

Trong đầu Thường Đình như vang lên một hồi còi báo động. Anh bước lên, gần như áp sát Tống Chu, ánh mắt sắc lạnh thẳng :

là trùng hợp thật. bước từ bên trong?”

 

là bác sĩ mà.” Tống Chu chống hai tay túi áo, kéo cao áo blouse trắng cho xem.

 

“Anh là bác sĩ khoa phục hồi chức năng, quản bệnh nhân ở ICU?”

 

“Sao , coi thường khoa phục hồi chức năng của chúng ?” Tống Chu đẩy gọng kính lên, giọng mang vẻ tự mãn. “Trong giai đoạn đầu của gãy xương, bác sĩ phục hồi chức năng thể đ.á.n.h giá tổng thể tình trạng của bệnh nhân.”

 

“Bao gồm loại gãy xương, vị trí, mức độ nghiêm trọng, kết hợp với tuổi tác và tình trạng sức khỏe nền của bệnh nhân, để đưa đ.á.n.h giá về khả năng hồi phục trong tương lai, cung cấp tham khảo cho các ca phẫu thuật và điều trị tiếp theo.” Tống Chu rành mạch, giọng bình thản nhưng phần đắc ý.

 

Thường Đình lườm , giọng mỉa mai:

“Bác sĩ Tống quả là chuyên nghiệp thật. ... bệnh nhân khám, chẳng là Vu Ái Ái ?”

 

Tống Chu nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Sao ?”

 

“Đừng giả ngây giả dại với !”

 

Sắc mặt Tống Chu lập tức trầm xuống:

“Cảnh sát Thường, nên chú ý thái độ việc của .”

 

“Thái độ của vẫn luôn như , đầu thấy.”

 

Tống Chu hừ nhẹ, đôi co thêm, liếc quanh :

“Cảnh sát Chu ? Sao theo để cầm dây xích?”

 

“Đừng đ.á.n.h trống lảng! Anh trong đó gì?” Thường Đình nghiến giọng, dùng ngón tay chọc mạnh vai Tống Chu.

 

“Này, đừng động tay động chân!” Tống Chu cau mày, lùi nửa bước. “ là một trong những bác sĩ tham gia hội chẩn cho Vu Ái Ái. Bác sĩ xem tình trạng bệnh nhân, gì sai ?”

 

Thường Đình nheo mắt, chằm chằm đột ngột đầu quát lớn:

“Tiểu Trương!”

 

Trương Hữu mất một lúc mới rút chân khỏi tay Vu, chạy tới than thở:

“Trời ơi, hai dai dẳng thật đấy...”

 

Thường Đình ngắt lời, chỉ thẳng Tống Chu:

“Canh chừng cho , để rời khỏi đây!”

 

Trương Hữu thoáng ngẩn , chút khó hiểu, nhưng vẫn đáp nhanh:

“Vâng!”

 

Đối diện với bác sĩ Tống ôn hòa, nỡ tỏ quá gay gắt, chỉ lắp bắp :

“Làm phiền ... đợi ở đây một chút.”

 

Cửa phòng chăm sóc đặc biệt khóa chặt từ bên trong, Thường Đình bước nhanh tới, giơ tay đập mạnh mấy cái.

 

Tống Chu bên cạnh, nhàn nhạt :

“Bấm chuông cửa.”

 

Thường Đình liếc một cái, bực bội thấy cái nút chuông nhỏ xíu bên cạnh khung cửa, liền ấn liên tục vài cái như trút giận.

 

Tống Chu chỉ khẽ đảo mắt, vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm.

 

Một lát , cửa khẽ mở, một y tá mặc đồ cách ly ló đầu :

“Anh là ai? Đây là khu vực cách ly, !”

 

Thường Đình chìa thẻ ngành, giọng gấp gáp:

“Cảnh sát. hỏi, bệnh nhân Vu Ái Ái gì bất thường ?”

 

Y tá đáp:

“Vẫn hôn mê, bác sĩ khám xong, tình trạng tạm thời định.”

 

“Bác sĩ nào? Là Tống Chu ?” Ánh mắt Thường Đình sắc như dao. “Vậy thì càng xem.”

 

“Không !” Y tá lập tức dang tay cản, “Muốn mặc đồ bảo hộ, tuân thủ quy định!”

 

Thường Đình thấy tim như bóp nghẹt, giọng gấp rút:

“Được , cô bảo y tá bên trong kiểm tra xem Vu Ái Ái . Lập tức! Ngay bây giờ!”

 

Y tá thoáng do dự, đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn trong.

 

Chỉ vài giây , từ trong phòng vang lên một tiếng kêu hốt hoảng —

 

“Vu Ái Ái tỉnh !”

 

Bác sĩ điều trị chính nhanh chóng tin chạy đến, bước phòng giám sát. Thường Đình đẩy sang một bên, ai còn để ý đến nữa.

 

Trên hành lang, Tống Chu thảnh thơi tựa tường, chăm chăm lên đèn neon trần với vẻ nhàm chán.

 

Thường Đình , khoanh tay mặt , chằm chằm như thủng .

 

Tống Chu tháo ánh mắt khỏi đèn neon, bất lực đáp:

"Anh tưởng sẽ tay với Vu Ái Ái ? Bây giờ yên tâm chứ? Cô những gặp chuyện gì, mà tình trạng còn hơn."

 

Thường Đình hỏi:

"Trước khi còn hôn mê, khỏi cô tỉnh. Anh gì với cô ?"

 

Khóe môi Tống Chu cong lên thành một vòng cung lạnh lùng:

"Tỉnh chứng tỏ tình trạng hơn. Cho dù gì, thì đó cũng là vì việc . Anh bày vẻ truy cứu tội để gì?"

 

"Đừng giả vờ ngây thơ." Ánh mắt Thường Đình sắc như dao. "Anh chắc chắn , Vu Ái Ái nghi ngờ đẩy Trần Hà xuống vách đá. tin đến đây là để quan tâm cô ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-65-lieu-phap-cua-thu-han.html.]

Ánh mắt lớp kính của Tống Chu trở nên lạnh lùng. "Được, cũng giả vờ nữa. Cô suýt g.i.ế.c Tiểu Hà, khiến cô chịu nhiều đau khổ như . hận thể trừng trị cô ."

 

Mắt Thường Đình lóe lên, đưa tay túm lấy áo blouse trắng của Tống Chu: "Anh thừa nhận . Anh chính là nhân cơ hội lấy mạng cô !"

 

"Nói gì đấy." Tống Chu gạt tay . " bây giờ, Vu Ái Ái c.h.ế.t nhất chính là ."

 

Anh chỉ về phía bố Vu Ái Ái ở đằng . " dám , còn sống hơn cả bố ."

 

Khi Tống Chu , gân xanh nổi lên trán, giống như đang dối.

 

Thường Đình khỏi bối rối: "Tại ?"

 

"Bởi vì, hận sâu sắc hơn yêu cả vạn ." Tống Chu từng chữ. " sống, từ từ nếm trải những đau khổ mà Trần Hà chịu."

 

Tống Chu, vốn luôn thong dong và bình tĩnh, bỗng nhiên chút mất kiểm soát, nắm đ.ấ.m siết chặt run rẩy:

 

"Anh Trần Hà trải qua bao nhiêu ca phẫu thuật ? Anh đau đớn đến mức nào ?"

 

“Anh cảm giác xương cốt đóng đầy nẹp và đinh thép ? Anh còn bao nhiêu vết sẹo phẫu thuật ?”

 

“Anh giai đoạn phục hồi của cô đau khổ đến mức nào ? Anh đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để thể dậy trở ?”

 

“Anh vì tổn thương não dẫn đến mù màu, theo đuổi lớn nhất trong đời cô tan thành mây khói, cô buồn bã đến mức nào ?”

 

Mắt Tống Chu vằn lên tia máu, đột nhiên bật , để lộ chút răng nanh lấp lánh, “Anh , cũng . Chỉ đích trải qua mới . Cô sẽ , sẽ từng phút từng giây, từng chút một nếm trải tất cả những đau khổ mà Trần Hà chịu!”

 

Thường Đình im lặng, lời nào, chỉ .

 

Tống Chu hít sâu một tiếp: “Anh nghĩ sẽ g.i.ế.c cô . , với tư cách là một bác sĩ, g.i.ế.c c.h.ế.t một bệnh nhân vốn nguy kịch dễ như cắt một sợi dây, và để chút dấu vết nào.”

 

Sắc mặt Thường Đình biến sắc.

 

Tống Chu chỉ về phòng giám sát: “ thật cho , ở trong đó gì cả, chỉ vài câu với cô .”

 

Cổ họng Thường Đình khô khốc, khan tiếng một tiếng cuối cùng lên tiếng: “Anh gì?”

 

Tống Chu mỉm khẽ, từ tốn đáp: “ , Vu Ái Ái, cô thể c.h.ế.t mang theo lời dối, cô tỉnh , cho chính cô đẩy Trần Hà xuống vách đá. Nếu , sẽ rút ống thở oxy của cô.”

 

Không thể c.h.ế.t mang theo lời dối. Thường Đình nhớ , Trần Hà cũng điều tương tự. Hai thông đồng với chỉ là trùng hợp?

 

Đôi mắt Tống Chu chứa đầy hận thù. Anh tiếp: “Khi khám cho cô , phát hiện phản xạ giác mạc và phản xạ ánh sáng của đồng tử vẫn tồn tại, đó là trạng thái hôn mê nông, khả năng thấy .”

 

Anh dừng một chút, : “Không, dám chắc cô thấy.” Trong kẽ hở nụ của Tống Chu ẩn chứa cả nỗi đau và sự hả hê.

 

Thường Đình cảm thấy Tống Chu lúc khác so với ngày thường, như thể lột bỏ lớp da cừu mềm mại, để lộ bản chất đầy tính công kích bên trong.

 

Thường Đình nghĩ rằng thể hiểu . Bạn gái gặp chuyện như , đặt ai vị trí đó mà tức giận cho ?

 

Anh khó khăn lắm mới nặn một câu: “Anh đang mượn việc công để trả thù riêng. Đối xử với bệnh nhân như phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ chứ?”

 

Tống Chu bật : “Không hiểu chứ? Cái gọi là liệu pháp kích thích bằng ngôn ngữ. Anh xem, hiệu quả bao, cô tỉnh ? Nếu vẫn tin, trong phòng giám sát camera, cứ mà kiểm tra.”

 

Thường Đình tin, nhưng vẫn cố chấp : “ sẽ kiểm tra.”

 

Tống Chu lạnh một tiếng, định bỏ .

 

Thường Đình gọi : “Khoan .”

 

Tống Chu bực bội : “Anh còn gì nữa?”

 

Thường Đình bước tới, với giọng thiếu thành ý: “Xin nhé, là điều tra vụ án đến mức mẫn cảm thần kinh .”

 

Nói xong, còn đưa tay giúp Tống Chu chỉnh cổ áo blouse trắng kéo lệch.

 

Sự lịch sự đột ngột khiến Tống Chu sởn gai ốc, vội vàng gạt tay Thường Đình : “Không cần, tự .”

 

Thường Đình dường như vô tình liếc chiếc áo len cashmere màu lạc đà bên trong áo blouse trắng của Tống Chu.

 

“Áo len đấy. Mua ở ?”

 

“Trần Hà mua cho .” Tống Chu tự hào ngẩng đầu, mái tóc xoăn khẽ lay động.

 

“Trông rẻ, chắc mấy trăm tệ nhỉ?”

 

Tống Chu hừ một tiếng: “Không hàng , cashmere nguyên chất đấy, mấy nghìn tệ lận!”

 

Thường Đình hít một lạnh: “Vẽ truyện tranh kiếm tiền ? liều mạng với mấy giàu như các đây!”

 

Tâm trạng Tống Chu lập tức hơn, đưa tay lên, khách khí chọc n.g.ự.c Thường Đình: “Cảnh sát Thường, hy vọng đừng hỏng việc nữa. Thẩm vấn cho , rõ sự thật, cho Trần Hà một lời giải thích.”

 

“Anh... đến lượt dạy dỗ ?”

 

Nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo của Tống Chu dần biến mất, Thường Đình đưa tay lên, giữa các ngón tay kẹp một sợi vải mỏng màu lạc đà giật xuống từ áo len của Tống Chu, cau mày suy nghĩ.

 

Về chuyện của Vu Ái Ái, Tống Chu đủ động cơ gây án vì Trần Hà.

 

Vu Ái Ái c.h.ế.t mang theo lời dối, điều đó cũng hợp lý.

 

Có thể thấy, mối quan hệ giữa và Trần Hà giống như ch.ó giữ khúc xương, bảo vệ đến mức liều mạng.

 

Tống Chu lý do gì để Vu Ái Ái để một video bất lợi cho Trần Hà, ném cô xuống lầu.

 

, những lời Tống Chu khiến thước đo phán đoán của Thường Đình lệch một chút, nghiêng về phía cho rằng Tống Chu nghi ngờ.

 

ngay giây tiếp theo, chú ý thấy Tống Chu đang mặc một chiếc áo len cashmere màu lạc đà nhạt, cùng màu và cùng loại với sợi vải tìm thấy móng tay của Vu Ái Ái.

 

Thước đo lập tức buộc lệch trở .

 

 

Loading...