Nhịp điệu lời của Trần Hà rõ ràng, từng câu như từng bước chân in dấu nền đất:
“Anh hiểu cô Phùng. Cô nhút nhát im lặng. Theo lời Vu Ái Ái, mục đích của cô Phùng là để đ.á.n.h lạc hướng Từ Tham Đông, tiếng động càng lớn càng dễ thu hút sự chú ý của . Hơn nữa, khi cô chạy cổng căn cứ, Từ Tham Đông vẫn đuổi kịp. Tại cô kêu lên? Anh từng đến căn cứ , cổng cách tòa nhà xa. Nửa đêm, chỉ cần cô Phùng kêu một tiếng, tất cả giáo viên và học sinh trong tòa nhà đều sẽ tỉnh giấc. Tại cô kêu?”
“Có thể là quá hoảng loạn, nên quên kêu?” Theo nguyên tắc điều tra, Thường Đình xem xét khả năng hợp lý.
“Cô Phùng một cô bé. Cô đủ dũng khí để đ.á.n.h lạc hướng Từ Tham Đông, chẳng lẽ đủ can đảm để kêu lên một tiếng? Cảnh sát Thường, theo kinh nghiệm của , điều hợp lý ?”
Không hợp lý. Ba chữ hiện rõ khuôn mặt Thường Đình.
“Điều bất hợp lý hơn vẫn còn ở phía .”
Trần Hà bấm nút phát video, trong tiếng nức nở của Vu Ái Ái, cô :
“Theo lời Vu Ái Ái, cô chỉ giúp Từ Tham Đông gọi Khâu Nguyệt , hơn nữa là trong tình huống lường hậu quả nghiêm trọng. Cùng lắm đây chỉ là một sai lầm, chịu trách nhiệm pháp lý gì. Chỉ vì chuyện nhỏ , Từ Tham Đông thể đe dọa cô , khiến cô chứng giả im lặng suốt năm năm? Đây là một vụ án mạng, cô chỉ là nhân chứng. Chỉ cần lúc đó cô sự thật, cảnh sát thể bắt Từ Tham Đông ngay tại chỗ. Cô dựa mà biến thành kẻ bao che cho một kẻ tồi tệ như ?”
Thường Đình há miệng, lúng túng đáp:
“Có lẽ... là vì ngu ngốc?”
“Cô ngu ngốc, nhưng ích kỷ hơn. Xét từ góc độ ích kỷ, hành động hợp lý. Chỉ một lời giải thích.”
“Là gì?” Thường Đình hỏi, giọng khàn khàn.
“Cô bao che cho Từ Tham Đông, mà cho một đàn ông khác, mà cô yêu đến tận xương tủy, sẵn sàng vi phạm pháp luật vì .”
Thường Đình phản bác, nhưng phát hiện chẳng gì. Anh đành bất lực giơ tay:
“Cô tiếp tục .”
Trần Hà khách sáo.
Cô chỉ camera ẩn trong góc phòng:
“Hôm đó suýt nữa moi sự thật, nhưng gửi tin nhắn cho cô , khiến cuộc chuyện gián đoạn, thất bại trong gang tấc.”
Thường Đình nhớ đoạn video giám sát, :
“Hôm đó cô giật điện thoại của cô , thấy gì ?”
“Có. Một biệt danh ‘Nam Thần 001’ nhắn WeChat hẹn gặp cô . nghi ngờ đó chính là mà cô đang bao che.”
“Dựa mà cô nghi ngờ như ?”
Trần Hà suy nghĩ một lúc :
“Vì khi gặp Vu Ái Ái, miệng cô kín như bưng, chắc chắn cảnh cáo, bảo cô im lặng. lừa lấy điện thoại của cô xem thử, ‘Nam Thần 001’ biến mất, thể là xóa, hoặc cũng thể xóa mà chỉ đổi biệt danh. Với cái đầu của cô thì thể nghĩ nhiều như , chắc chắn là do ‘Nam Thần 001’ dạy cô .”
“Lại là suy đoán nữa .” Thường Đình , nhưng trong lòng hiểu rõ, Trần Hà thường đoán đúng.
Trần Hà tựa lưng ghế, chậm rãi :
“Không tin đúng ? Anh lấy điện thoại của Vu Ái Ái ? Các kỹ thuật khôi phục dữ liệu mà, chỉ cần khôi phục lịch sử WeChat, tìm thông tin thật của ‘Nam Thần 001’, điều tra sâu hơn, chắc chắn sẽ phát hiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-60-manh-moi-moi-dau-vet-tren-kim.html.]
Thường Đình im lặng.
Trần Hà hỏi:
“Sao thế?”
Thường Đình thở dài:
“Điện thoại của cô khôi phục cài đặt gốc.”
Trần Hà cau mày , ánh mắt nghiêm khắc khiến bất giác nhớ đến Tiêu Bình Nguyên.
Thường Đình chút chột :
“Nhìn gì? Đâu . Đồng nghiệp kỹ thuật của chúng điện thoại của cô lưu đám mây, hơn nữa mấy ngày nay dữ liệu ghi đè, thể khôi phục . Chỉ thể yêu cầu nhà mạng WeChat cung cấp danh sách bạn bè. Cô hơn một ngàn bạn, dù xóa xóa, hiện tại vẫn tìm thấy ai khả nghi là 001.”
Trần Hà bực bội :
“Điện thoại khôi phục cài đặt gốc? Điều quá đáng ngờ.”
Thường Đình nghĩ :
“Rất dễ hiểu thôi. Trước khi tự tử, thường sợ lộ bí mật cá nhân , nên định dạng điện thoại, xóa sạch dữ liệu trong máy tính. Đây là hành vi thường thấy, gặp nhiều trường hợp như .”
Trần Hà trầm ngâm, chậm rãi lắc đầu:
“ nghĩ Vu Ái Ái sẽ tự tử. Cô là cực kỳ vị kỷ, thể dễ dàng hại khác, nhưng sẽ dễ dàng hại bản .”
Thường Đình đột nhiên lạnh:
“Cô đang cố thoái thác trách nhiệm cho việc truyện tranh của ép c.h.ế.t khác ?”
Trần Hà ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao, giọng lạnh lùng:
“Cảnh sát Thường, ơn hãy suy nghĩ cho rõ. Mặc dù đoạn video di ngôn đó đầy rẫy những lời dối trá, thậm chí còn phủ nhận việc cô đẩy xuống vách núi, nhưng ít nhất cô thừa nhận chính là gọi Khâu Nguyệt khỏi ký túc xá, dẫn đến việc Khâu Nguyệt g.i.ế.c. Nếu cô kịp thời báo cảnh sát, lẽ Khâu Nguyệt cứu.”
Ánh mắt Thường Đình lóe lên, im lặng. Anh , nắm rõ kết quả khám nghiệm tử thi, còn hiểu rõ hơn Trần Hà rằng điều đó khả năng xảy .
Trần Hà tiếp lời:
“Cô cũng thừa nhận chứng giả, khiến Khâu Nguyệt và cả cô Phùng – c.h.ế.t vì bảo vệ cô – oan khuất suốt năm năm. Ít nhất hai chuyện , hề vu khống cô .”
Trần Hà nhấn mạnh từng chữ: “Dù cô tự tử nữa, rốt cuộc là bức tử, là sợ tội tự tử vì những việc cô ?”
Thường Đình chặn lời, phục, kìm nâng cao giọng: “Nếu cô chỉ hai việc , tội đáng c.h.ế.t!”
Giọng Trần Hà lạnh như băng: “Đó là quan điểm của , cách khác, là sự cân nhắc của luật pháp.”
Thường Đình cô với cảm xúc lẫn lộn : “Cô đang , theo sự cân nhắc của cô, cô đáng c.h.ế.t.”
Trần Hà đáp: “ thì quá khẩn thiết như .”
Khóe miệng Trần Hà khẽ nhếch lên: “Anh nên hỏi Khâu Nguyệt và cô Phùng, trong sự cân nhắc của họ, Vu Ái Ái đáng c.h.ế.t .”