Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 54: Điệu Hổ Ly Sơn
Cập nhật lúc: 2025-10-31 12:16:21
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Chính Chính chậm hơn một bước mới lên đến sân thượng, vịn lan can thở dốc: “Sư phụ... phát hiện gì ?”
Thường Đình nhấc chân : “Không . Đi thôi, xuống lầu.”
“Anh...” Chu Chính Chính mà nước mắt.
Khi qua cánh cửa sắt nhỏ nữa, Thường Đình thử khóa cài cửa và phát hiện nó hỏng.
Anh đầu dặn dò Chu Chính Chính: “Em với bên quản lý, bảo họ nhanh chóng sửa khóa và khóa cửa để phòng ngừa bất trắc.”
“Vâng.”
Lần Thường Đình về phía thang máy, : “ sẽ cho tra từ công ty viễn thông xem Vu Ái Ái liên lạc với ai. Em ở , đến chỗ quản lý chung cư kiểm tra camera giám sát, xem cô khỏi cửa lúc mấy giờ.”
Thang máy đến tầng một, hai chia hành động.
Trương Hữu nhanh chóng tra nhật ký cuộc gọi từ công ty viễn thông, đến vài trăm cuộc, đa là cuộc gọi đến, dày đặc đến mấy trang giấy.
Trương Hữu , các cuộc gọi đến từ khắp nơi trong cả nước, thậm chí còn cả ở nước ngoài. Cậu gọi vài , đối phương đều là vì chuyện truyện tranh nên mới gọi đến mắng Vu Ái Ái.
Thường Đình lật xem xấp giấy: “Nếu thì kịp điều tra các cuộc gọi đến nữa. Trước tiên, tập trung các cuộc gọi .”
Trương Hữu đưa tay chỉ mấy điện thoại gạch chân: “Đây là những Vu Ái Ái gọi .”
Vu Ái Ái thực hiện bốn cuộc gọi khi mất tích.
Thường Đình liếc qua, đầu tiên quen thuộc. Đó là của Trần Hà. Xem Trần Hà dối.
Anh bỏ qua đó, dùng điện thoại của gọi đến tiếp theo.
Đầu dây bên là giọng một đàn ông trung niên. Khi đến cái tên Vu Ái Ái, ông lập tức quen. Thường Đình báo rõ phận, rằng việc liên quan đến điều tra vụ án, nếu khai báo sự thật, chậm trễ quá trình điều tra thì sẽ truy cứu trách nhiệm.
Lúc , đàn ông mới ấp úng : “Vu Ái Ái gọi điện cho ... là bảo đặt phòng.”
Người đàn ông kể , Vu Ái Ái nhờ ông đặt một phòng khách sạn cho cô . Khi đó ông đang cùng vợ con, dám thêm nửa lời, liền trực tiếp cúp máy.
Thường Đình hiểu rõ mối quan hệ giữa đàn ông và Vu Ái Ái.
Hai cuộc gọi còn cũng tương tự. Nghe giọng đều là những đàn ông từng quan hệ với Vu Ái Ái, nhưng giờ ai nấy đều vội vàng rũ bỏ cô . Có vẻ như các mối quan hệ xã hội của Vu Ái Ái khá phức tạp.
Cả ba đàn ông đều từ chối yêu cầu đặt phòng của cô .
Người đàn ông thứ ba với giọng đặc biệt cay nghiệt: “Cô tự xưng là bạn gái , thực chỉ chơi đùa cô thôi. Mới ngủ với mấy mà việc lớn việc nhỏ đều ngửa tay xin tiền, còn dám bắt mua nhà cho cô , cũng xem cái nhan sắc đó của đáng giá . Nói thật, cái túi Chanel mua cho cô là hàng nhái cao cấp. bỏ cô lâu , bám dai như con ruồi .”
“Cô là ruồi, là c*t .” Cảnh sát Thường xưa nay c.h.ử.i thầm trong bụng, thẳng luôn.
Người đàn ông suýt nghẹn: “Anh... cảnh sát, chuyện như !” Người ăn buôn bán như ông dám đắc tội với công chức. Nếu đầu dây bên là cảnh sát, lẽ c.h.ử.i .
Thường Đình hỏi: “Cô còn gì nữa ?”
Người đàn ông cố nhịn cơn tức: “Cũng gì. Chỉ là giọng cô vẻ hoảng sợ, hình như hẹn hò với mà là gặp chuyện rắc rối gì đó, tìm chỗ trốn , nhưng tự bỏ tiền, cố tìm để nhờ thanh toán. tránh vài câu cúp máy.”
Sau khi gọi xong điện thoại, Thường Đình nhíu chặt mày, giọng trầm xuống: “Trốn ...”
Vu Ái Ái lộ thông tin cá nhân và liên tục quấy rối, việc cô tìm một nơi lánh nạn là điều hợp lý.
Hơn nữa, cái c.h.ế.t của Từ Tham Đông vẫn còn đó, cô chắc chắn sẽ sợ kết cục của “Vu Nhị” trong truyện tranh sẽ ứng nghiệm lên chính . Truyện tranh miêu tả nơi xảy chuyện chính là chung cư , vì cô trốn thoát khỏi đây.
Tin tức từ các đồng nghiệp khác cũng lượt gửi về: Vu Ái Ái đến nhà bố , họ hàng bất kỳ bạn nào.
Một ngày trôi qua vẫn phát hiện gì. Vu Ái Ái thể ?
*
Màn đêm khuya, Chu Chính Chính vẫn ở trong phòng giám sát của ban quản lý chung cư Ái Cầm, chăm chú xem camera.
Thường Đình bôn ba cả ngày vẫn thu manh mối nào, gọi điện hỏi cô xem bên phát hiện gì .
Chu Chính Chính bàn giám sát, mắt dán chặt bức tường đầy màn hình, giọng cô khi báo cáo qua điện thoại mệt mỏi, gần như còn sức sống:
“Chung cư Ái Cầm là chung cư bình dân, tiện ích kèm đơn giản, hành lang các tầng camera công cộng. Tuy nhiên, Vu Ái Ái và bạn cùng phòng, để đề phòng mất trộm hàng gửi, tự lắp một camera ở cửa, thể xem video qua điện thoại của bạn cùng phòng.
“Camera đó Vu Ái Ái. Cô khỏi cửa năm phút khi bạn cùng phòng rời , thang máy mà thẳng cầu thang bộ. Cầu thang bộ từ xuống đều camera giám sát, nên chắc chắn cô xuống bằng đường đó.
“Tuy nhiên, bảo vệ ở quầy trực tầng một thấy cô ngoài. Kiểm tra camera giám sát cũng cho kết quả tương tự. Camera ở cửa cũng xem, nhưng vẫn thấy bóng dáng cô .”
Thường Đình ở đầu dây bên ngạc nhiên: “Vậy cô ?”
Chu Chính Chính cử động eo cứng do quá lâu, : “Em phân tích, cô chắc là theo cầu thang xuống thẳng tầng hầm, bãi đậu xe ngầm lên xe rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-54-dieu-ho-ly-son.html.]
“Vu Ái Ái bằng lái và cũng xe, nên khả năng cao là nhờ xe của khác. bãi đậu xe ngầm của chung cư thông với trung tâm thương mại bên cạnh, lượng xe trong thời gian đó quá nhiều. Có xe của cư dân, cũng xe của khách trung tâm thương mại. Em đang cố sàng lọc các xe rời khỏi bãi, hơn một trăm chiếc.”
Giọng Chu Chính Chính tràn đầy tuyệt vọng.
Thường Đình trong lòng sốt ruột, ngắn gọn: “Đặc điểm trang phục.”
“Váy set kiểu tiểu thư hương màu hồng, giày cao gót màu be, túi đeo vai Chanel màu đen, tóc dài uốn lượn sóng, búi lệch sang trái.”
Quần áo Vu Ái Ái cho bạn cùng phòng mượn mặc cũng thuộc kiểu tiểu thư hương, thể thấy cô chỉ một bộ trang phục phong cách . Chu Chính Chính nghĩ, xem cô thực sự thích kiểu ăn mặc .
Thường Đình : “Được, sẽ cho chú ý. Em tiếp tục sàng lọc .”
“Vâng, sư phụ.” Chu Chính Chính đáp yếu ớt.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Chính Chính vỗ vỗ mặt , buộc bản tỉnh táo . Cô lấy tờ giấy ghi hơn một trăm biển xe, nhờ quản lý chung cư đ.á.n.h dấu những xe thuộc về cư dân, còn những xe thuộc về cư dân thì tra điện thoại chủ xe qua Cục Quản lý xe, gọi từng một để hỏi xem ai chở Vu Ái Ái khỏi bãi đậu xe .
Quản lý chung cư đích thức cùng cô đến nửa đêm, nhưng cũng chỉ tra đến một phần ba, mệt đến mức chịu nổi nữa.
Ông cố gắng mở to đôi mắt đang díp vì buồn ngủ: “Cảnh sát Chu, là chúng tra tiếp ngày mai?”
Chu Chính Chính đồng hồ, sắp đến nửa đêm . “À nha, cũng muộn thật .”
“ ...” Nước mắt của quản lý suýt chảy .
“Vậy thì ngày mai tiếp tục. Cảm ơn ông vất vả.”
“Hết lòng ủng hộ công việc của cô, đó là điều nên .” Người quản lý trái lòng, vẻ mặt đầy khổ sở.
Chu Chính Chính chào tạm biệt, quản lý tiễn cô khỏi cửa chung cư. Bên ngoài từ khi nào nổi gió, luồng gió mạnh thổi từ một bên tòa nhà vạt áo cô đập phần phật.
Người quản lý che mặt : “Gió lớn quá! Cảnh sát Chu về bằng cách nào? Hay là lái xe đưa cô một đoạn?”
“Không cần, cần, sư phụ để xe cho . Ông về .”
Cô bước xuống bậc thềm tiền sảnh, lúc điện thoại reo. Là Thường Đình gọi đến. Chu Chính Chính tòa nhà nhấc máy.
“Sư phụ? Muộn thế sư phụ còn nghỉ ngơi ?”
Thường Đình lúc đang ở phòng kỹ thuật của Cục, bên cạnh là đồng nghiệp kéo đến thêm giờ.
Anh đáp sự quan tâm của học trò, chỉ hỏi: “Em đang ở ?”
“Vẫn ở chung cư Ái Cầm. Tạm thời tra gì, em đang định về đây. Muộn quá , sư phụ, em chịu nổi nữa, để mai tiếp .”
Thường Đình thản nhiên : “Em ráng thêm chút nữa.”
“Tại ?” Chu Chính Chính than thở.
Đôi mắt đỏ ngầu của Thường Đình chằm chằm màn hình máy tính mặt: “Tín hiệu điện thoại của Vu Ái Ái cho thấy, cô đang ở trong tòa nhà chung cư đó.”
Chu Chính Chính kinh ngạc bật dậy: “Cái gì?! Cô lúc nào?”
“Không .”
Thường Đình và các đồng nghiệp bôn ba cả ngày, tìm thấy tung tích của Vu Ái Ái. Họ vốn định dừng , để ngày mai tính tiếp. Dù cô mất tích đến hai mươi bốn giờ, trong trường hợp bình thường vẫn đủ điều kiện để báo cảnh sát.
Trong lòng luôn cảm thấy bất an, liền nghĩ đến việc kiểm tra định vị điện thoại.
Thực , trong quá trình tìm kiếm, họ nhiều gọi của Vu Ái Ái, nhưng điện thoại đều trong trạng thái tắt máy. Điện thoại tắt thì thể định vị, nên lúc đó họ nghĩ đến cách để tìm .
Tuy nhiên, đột nhiên nảy ý định kiểm tra vị trí tín hiệu điện thoại biến mất cuối. Thế là giữa đêm, kéo đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật đến thêm giờ.
Người đồng nghiệp với hai quầng thâm đậm mặt, đầy vẻ oán giận, vẫn giúp tra cứu.
Kết quả cho thấy, khi điện thoại của Vu Ái Ái tắt máy buổi chiều, vị trí ở ngay chung cư Ái Cầm. Có lẽ cô tắt máy khi rời , nên lúc đó Trương Hữu mới gọi .
Thế nhưng, đến mười một giờ tối, điện thoại bật lên, chỉ mười phút tắt. Vị trí vẫn là ở chung cư Ái Cầm!
Thường Đình lập tức dậy khỏi ghế, nhanh qua điện thoại: “Tóm , cô bây giờ lẽ đang ở trong tòa nhà, thể về phòng. Em đừng hành động vội, cứ ở đó canh chừng, đợi đến.” Nói xong bật dậy.
“Vâng, sư phụ, em…”
RẦM!
Thường Đình thấy trong ống đột nhiên vang lên một tiếng động nặng nề, như thể vật gì đó rơi xuống mạnh. Giọng của Chu Chính Chính im bặt.
Bước chân Thường Đình bước liền khựng , trầm giọng hỏi: “Tiếng gì ? Chu Chính Chính. Chu Chính Chính?”
Đầu dây bên im phăng phắc, bất kỳ tiếng đáp nào.