Sau khi tập truyện tranh "Rơi Xuống" cập nhật, thông tin cá nhân của Vu Ái Ái nhanh chóng cư dân mạng “khui” .
Điện thoại, tài khoản mạng xã hội, tài khoản video của cô đồng loạt “thất thủ”, hứng chịu vô tin nhắn, bình luận với đủ loại câu hỏi, mắng nhiếc, chỉ trích.
Không dừng ở đó, còn lập hẳn chuyên mục riêng để đào bộ quá khứ bê bối, phơi bày chuyện cô từng cặp kè tiểu tam.
Hiện tại, Vu Ái Ái dám bước chân khỏi cửa, vì mỗi ngày đều nhận hàng loạt tin nhắn đe dọa — thì sẽ đ.á.n.h cô , thì dọa hủy dung, thậm chí kẻ thẳng rằng sẽ g.i.ế.c cô .
Khi gọi điện cho Trần Hà, Vu Ái Ái gần như gào thét khản giọng, c.h.ử.i ngừng.
Nhớ cảnh tượng đó, Trần Hà vẫn nhịn mà nở nụ đầy thỏa mãn:
“Bạo lực mạng hiếm khi dùng đúng chỗ. chỉ với cô một câu: Đáng đời.”
Thường Đình khẽ huýt sáo, giọng mang chút cảm khái:
“Đủ tàn nhẫn đấy.”
Trần Hà nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên:
“Tính mạng của cô tàn nhẫn hơn, việc vài lời thật lòng tàn nhẫn hơn?”
Thường Đình chằm chằm cô: “Chẳng lẽ cô mạng cô ? Từ Tham Đông, cô vẽ cho c.h.ế.t trong truyện , c.h.ế.t thật . Vu Ái Ái lặp vết xe đổ ?”
“Làm ? Nhân vật bí ẩn g.i.ế.c Từ Tham Đông đó, hề quen .” Trần Hà mắc bẫy. “ nghĩ, nếu Vu Ái Ái cứ cố chấp, lẽ là . khuyên cô qua điện thoại , mạng sống quan trọng, nhất nên tự thú, Cục Cảnh sát mới là nơi an nhất.”
“Cô gì?”
“Cô trả lời là ‘mơ ’.” Trần Hà lắc đầu thở dài. “Con đường sáng , cửa địa ngục tự tìm đến. Phải là những con đường c.h.ế.t là do tự tìm lấy.”
Cô túm chuỗi hạt trong lòng bàn tay, ngước Thường Đình: “Cảnh sát Thường, nếu là , sẽ lãng phí thời gian ở đây mà nhanh chóng xem Vu Ái Ái ‘gặp tai nạn’ .”
“Cần cô dạy ?”
Thiên linh cái của Thường Đình như bốc khói trắng, sắp nổ tung. Chu Chính Chính vội vàng xoa dịu: “Bình tĩnh sư phụ, bạn trai đang ở ngoài kìa, coi chừng đ.á.n.h sư phụ đấy!”
“Cái dáng vẻ nhỏ bé đó của đ.á.n.h ?” Thường Đình khinh thường hừ một tiếng, bỏ .
Đi hai bước, .
Trần Hà với vẻ thù địch: “Lại gì?”
Thường Đình việc cần nhờ , đành kiềm giọng , thái độ cũng dịu một chút: “À, còn một chuyện hỏi cô. Cô quen Phó Vĩ Như ?”
Trần Hà sững sờ: “Vợ Hiệu trưởng Chu ? Quen, chúng đều gọi là sư mẫu. Có chuyện gì ?”
“Bà mặt ở căn cứ và khi Khâu Nguyệt mất tích ?”
Trần Hà suy nghĩ một lúc : “Chắc là... .”
“Cái gì gọi là ‘chắc là’?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-52-loi-nguyen-doi-mang.html.]
“Các học viên chúng đều sư mẫu hiền thục. Chỉ cần Hiệu trưởng Chu ở căn cứ, bà nhất định sẽ theo qua ở để chăm sóc cuộc sống của Hiệu trưởng Chu. Chỉ là tính cách bà hướng nội, thích yên tĩnh, thường ở trong tòa nhà nhỏ.”
Hướng nội, thích yên tĩnh — Thường Đình hồi tưởng ấn tượng về Phó Vĩ Như. Năm năm , vì vụ án ở căn cứ, nhiều đến tìm Chu Tàng Mặc để tìm hiểu tình hình. Khi đó gặp Phó Vĩ Như, nhưng nhiều . Đôi khi thể nhận bà ở nhà, nhưng tiếp khách, quả thật là một hướng nội, thích yên tĩnh.
Tuy nhiên, cha Khâu Nguyệt gây rối ở cổng khu nhà, mặt đối phó là Phó Vĩ Như. Để chồng , một “ nổi tiếng”, xuất hiện, một tính cách hướng nội như bà lấy hết can đảm để đối diện với cặp vợ chồng đang gây sự. Nghĩ , chuyện đó thật hề dễ dàng.
Xem Chu Tàng Mặc ông và vợ tình sâu nghĩa nặng, là giả.
Trong lúc suy nghĩ, Thường Đình dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi Trần Hà: “Tòa nhà nhỏ cô , chính là tòa ký túc xá giáo viên đúng ?”
“Ký túc xá giáo viên?” Trần Hà lắc đầu. “Không, đó là tòa nhà dành riêng cho Hiệu trưởng và sư mẫu. Chỉ hai họ ở trong đó, còn ký túc xá của các giáo viên khác ở tầng hai của tòa nhà chính.”
Ngón tay Thường Đình dừng . Anh nhớ Chu Tàng Mặc khi về tòa nhà nhỏ gọi nó là “ký túc xá giáo viên”, còn ông và vợ ở tầng một, khiến lầm tưởng rằng tầng còn giáo viên khác ở.
Là Chu Tàng Mặc vô tình diễn đạt rõ ràng, cố ý đ.á.n.h lạc hướng ?
Trần Hà tiếp: “Sư mẫu ít khi ngoài, chúng bình thường cũng ít gặp bà . Trước và khi Khâu Nguyệt xảy chuyện…” Cô hồi tưởng . “ thấy bà , chỉ cảm thấy rằng Hiệu trưởng ở đó thì bà cũng nên mặt.”
“Nói cách khác, thể xác định bà ở đó .”
"Là ."
Thường Đình chống hai tay lên bàn, cúi đầu với vẻ bực bội. Nếu , dù tìm Phó Vĩ Như để xác nhận, bà chỉ cần khăng khăng rằng ở đó, cũng cách nào.
Lại là một ngõ cụt. Cảm giác mỗi tưởng như sắp nắm manh mối, vài bước phát hiện đó là ngõ cụt, khiến Thường Đình cảm thấy nghẹt thở.
Trần Hà quan sát sắc mặt , hỏi: “Anh hỏi chuyện gì? Sư mẫu liên quan đến việc Khâu Nguyệt mất tích ?”
Thường Đình thẳng dậy: “Những chuyện nên hỏi thì đừng hỏi lung tung, kẻo vẽ bậy...”
Ánh mắt liếc qua, bàn tay theo phản xạ thò về phía túi lớn bàn, định mò lấy một cái bánh trung thu.
Kết quả học trò đập tay .
Thường Đình hầm hầm bước cửa. Chu Chính Chính lẽo đẽo theo : “Sư phụ, sư phụ nghĩ Vu Ái Ái cũng sẽ gặp chuyện ?”
“ cũng nghĩ, nhưng cứ cảm thấy như .”
“Trần Hà như , thực sự là vì Vu Ái Ái c.h.ế.t ?”
Thường Đình lạnh giọng : “Cô căn bản quan tâm đến sống c.h.ế.t của Vu Ái Ái, cô đ.á.n.h rắn động cỏ.”
“Ý gì? Sư phụ cụ thể hơn , em hiểu!”
“Trần Hà dồn Vu Ái Ái đường cùng là để câu kẻ giật dây cô . Hơn nữa, Trần Hà đang lợi dụng cảnh sát.”
Chu Chính Chính mà ngây : “Trần Hà chút... đáng sợ.”
“Thật đáng ghét! Cô đúng là một kẻ cuồng pháp ngoài vòng pháp luật!”