Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 188: Nạn Nhân Và Đặc Cảnh
Cập nhật lúc: 2025-11-03 23:38:41
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Chu quan tâm đến tiếng rên rỉ như sắp c.h.ế.t của Lữ Thuẫn, kéo khỏi phòng tối, để một vệt m.á.u rộng sàn nhà.
“Nặng như c.h.ế.t, ông thể tự hai bước ?” Tống Chu bực bội than vãn.
Lữ Thuẫn thoi thóp, mà .
“Lại để dẫn ông . Nhớ cảm ơn.” Tống Chu nắm cổ áo của , bước lên từng bậc thang hướng về phía cầu thang tối tăm chật hẹp.
Các bậc thang mài một lớp màu đỏ tươi, thoạt giống hệt cảnh một tên sát nhân đang kéo con mồi khỏi hang ổ.
Tống Chu thấy gọi tên Lữ Thuẫn. Dừng một chút ở cửa cầu thang, một tay xách Lữ Thuẫn, một tay nắm chặt d.a.o găm, thận trọng bước vài bước.
Ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ vỡ và đối diện với bên ngoài.
Hóa là Thường Đình.
Tống Chu thở phào nhẹ nhõm, kéo trong tay về phía cửa chính và mở cánh cửa chống trộm nặng trịch từ bên trong.
Vừa bước khỏi cửa, liền thấy một tràng tiếng “cạch cạch cạch”, ngẩng đầu lên thấy mấy chiếc xe đặc nhiệm màu đen và mấy họng s.ú.n.g đen ngòm.
“Bỏ d.a.o xuống!” Đội trưởng đội đặc nhiệm giơ s.ú.n.g lên, quát to.
Thường Đình từ bên cạnh xông tới, gần như phát điên: “Sao đến nhanh như ? Đội đặc nhiệm việc hiệu quả quá…”
Anh giơ cao hai tay, chắn giữa đặc nhiệm và Tống Chu, lớn với các đặc nhiệm: “Không cần đến mức đó các đồng chí, đảm bảo sẽ gây án!”
Các đặc nhiệm hề lay chuyển, họng s.ú.n.g vẫn bất động.
Thường Đình , gầm lên với Tống Chu: “Vứt d.a.o xuống đồ khốn!”
“Ồ… xin , đầu thấy cảnh lớn, lạ.”
Tống Chu ném d.a.o găm sang một bên, giải thích: “Con d.a.o của , là giành từ tay Lữ Thuẫn.”
Đặc nhiệm vẫn giương súng, lệnh lớn tiếng: “Nghi phạm thả con tin!”
Tống Chu vui: “Đồng chí đặc nhiệm, rõ ràng. Thứ nhất nghi phạm, mới là con tin giam giữ ở đây. Chính Lữ Thuẫn đến g.i.ế.c , cẩn thận ngã, chỉ đỡ ông dậy thôi.”
Thường Đình ôm đầu sụp đổ: “Tổ tông ơi, thả ông hẵng ba hoa chích chòe !”
“Được .”
Tống Chu buông tay, nửa cơ thể Lữ Thuẫn ngã xuống, lăn dọc theo cầu thang xuống tận cùng, đầu va cầu thang kêu bành bành mấy tiếng.
Tống Chu vội vàng bổ sung một câu: “Các bảo thả, ngã c.h.ế.t cũng đừng đổ cho nhé.”
Mọi nên lời. Họng s.ú.n.g của đặc nhiệm cuối cùng cũng hạ xuống, hai tiến lên, khống chế Tống Chu.
Thường Đình vội vàng ngăn : “Cảm ơn em hỗ trợ, phần còn chúng tự xử lý là , cảm ơn, vất vả, phiền.”
Tất cả sự lịch sự trong đời đều dồn đây.
Anh tiện tay kéo một đồng nghiệp đẩy về phía , giao thiệp với đội trưởng đặc nhiệm, còn vội vàng kiểm tra tình trạng của Lữ Thuẫn.
Lữ Thuẫn là máu, trông như c.h.ế.t.
Thường Đình thử thở của , tảng đá trong lòng rơi xuống, suýt nữa bệt xuống đất: “Vẫn còn sống .”
Tống Chu thong thả bước xuống bậc thang: “Toàn là vết thương ngoài da, c.h.ế.t . là bác sĩ, mà.” Lại tiếc nuối bổ sung, “Tiếc thật.”
Thường Đình những vết thương và lỗ hổng rách nát Lữ Thuẫn, quần áo m.á.u thấm đẫm, khỏi cảm thán: “Làm cảnh sát bao nhiêu năm, đầu tiên thấy từ ‘ tàn ma dại’ cụ thể hóa.”
Lúc mắt Lữ Thuẫn hé mở một khe, mặt đầy vẻ khổ sở thâm thù, như tố cáo.
lúc thấy Thường Đình giơ điện thoại lên, ‘cạch’ chụp một tấm, còn : “Để kỷ niệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-188-nan-nhan-va-dac-canh.html.]
Lữ Thuẫn tức đến lật cả mắt trắng dã.
Thường Đình hỏi: “Hắn thương như thế là ?”
“Hắn tự cẩn thận ngã.” Tống Chu bình thản .
Thường Đình nhăn mặt khó tả: “Không cẩn thận… ngã thành thế ?”
“Ừ. Có lẽ chuyện quá nhiều, nên xui xẻo hơn thôi.”
Ánh mắt Thường Đình chuyển sang cánh tay Lữ Thuẫn. Cánh tay của Lữ Thuẫn vặn vẹo biến dạng, bàn tay sưng tấy sáng bóng còn một vết máu.
“Cánh tay của … cũng là do ngã?”
“Cái thì… lẽ lúc cứu , cẩn thận kéo trật khớp.” Tống Chu cũng cảm thấy chút khó giải thích, “ nắn cho là .”
Nói nửa quỳ xuống, nắm lấy cánh tay và vai của Lữ Thuẫn, dùng sức mạnh.
Rắc một tiếng, khớp nắn .
Lữ Thuẫn đột ngột mở mắt, cổ họng phát tiếng rít chói tai, như tiếng một con vật sắp g.i.ế.c bàn mổ.
Những cảnh sát mặc thường phục xung quanh hít một lạnh, đồng loạt lùi một bước.
Tống Chu mặt đổi sắc: “Hắn là nghi phạm của các , chuyện nào chuyện đó, tiền chữa trị thanh toán cho .”
Thường Đình thấy đau theo, xoa cánh tay hỏi: “Có hóa đơn ?”
Tâm trạng Tống Chu lập tức buồn bã: “Công việc của sắp mất , thể xuất hóa đơn.”
“Vậy thể thanh toán.” Thường Đình .
“Ồ. Vậy thì .”
Tống Chu đưa tay , ‘rắc’ một tiếng, tháo khớp vai Lữ Thuẫn xuống, “Các đưa đến bệnh viện , ở đó thể xuất hóa đơn.”
Lữ Thuẫn ngất vì đau. Các cảnh sát mặc thường phục lùi xa hơn nữa.
Thường Đình vội vàng đưa tay ngăn Tống Chu: “Đủ , khó khăn lắm mới một sống, chơi nữa là c.h.ế.t thật đấy.”
Tống Chu bặm môi, lau tay chỗ quần áo Lữ Thuẫn còn sạch sẽ một chút: “Không chơi cho c.h.ế.t… thể phán tử hình ?”
Thường Đình trầm ngâm một lát, nghiêm nghị : “Lữ Thuẫn là cốt lõi của băng nhóm tội phạm , là kẻ tổ chức, cũng là kẻ chủ mưu.
“Mặc dù tự tay, nhưng chủ quan thuộc về cố ý gián tiếp, khiến nhiều hại, cấu thành tội cố ý g.i.ế.c , thuộc loại ‘tội phạm đặc biệt nghiêm trọng’, đủ để tử hình.
“Hiện tại chuỗi bằng chứng tuy chỉnh, nhưng cùng với việc điều tra tiến hành, chúng nhất định sẽ thu thập bằng chứng xác thực đầy đủ, rõ bộ sự thật tội phạm. Nếu đưa lên pháp trường…”
Thường Đình chỉ , “ tự cởi cảnh phục.”
“Thế thì còn tạm .” Tống Chu chỉnh gọng kính, “Muốn bằng chứng ? giúp các hỏi một lời khai. Ngoài , tầng hầm Thương Hành cũng bất ngờ.”
Cả khuôn mặt Thường Đình sáng bừng lên, vẫy tay với đồng nghiệp: “Gọi 115 cho con lợn c.h.ế.t !”
Anh kéo Tống Chu Thương Hành, “Đi, , cùng xem, rõ chuyện gì xảy .”
“Khoan .” Tống Chu đưa tay với , “Cho mượn điện thoại một lát, gọi cho Trần Hà…”
“Tống Chu!”
Một tiếng gọi từ phía truyền đến.
Tống Chu ‘hú’ một tiếng , xuyên qua bóng cây long não lấp lánh, thấy bóng dáng quen thuộc.
Trần Hà mặc áo khoác lông vũ trắng, như một đám mây bay tới, lao lòng .