Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 185: Lửa Hận Thiêu Rụi

Cập nhật lúc: 2025-11-03 23:38:38
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chu ở ngoài màn hình, một chân giẫm lên bàn điều khiển, chỉ hận thể chui thẳng trong.

 

“Tiểu Hà cập nhật nội dung gì ? Cho xem điện thoại! Cho xem mau!”

 

gào lên thế nào, cũng thể chui màn hình, còn hai bên trong thì chẳng buồn để ý đến .

 

“Đội trưởng Chuồn Chuồn mất luôn hàng ghế đầu …” Tống Chu sốt ruột gãi mái tóc xoăn rối bù, nhặt thanh thép, dồn cơn giận sang việc tiếp tục đào tường.

 

Trên màn hình, Lữ Thuẫn đưa tay nắm lấy cổ tay Phó Vĩ Như, kéo bà lòng, giọng trở nên dịu dàng:

“Bảo bối, thể hại em chứ? Đừng tin con truyện tranh quỷ quái đó chia rẽ tình cảm của chúng .”

 

Phó Vĩ Như rúc sâu n.g.ự.c , nức nở:

“Em sợ lắm… Những lời nguyền trong truyện tranh đây đều ứng nghiệm , em sợ cũng !”

 

Lữ Thuẫn lập tức đổi sắc mặt, bóp chặt vai Phó Vĩ Như, lắc mạnh:

“Bình tĩnh ! Bây giờ bên ngoài chắc chắn là cảnh sát đang vây quanh, đừng nữa!

 

“Em cũng mà, Từ Tham Đông, Vu Ái Ái, đều là do chúng sai Hình Yêu . Còn Hình Yêu, chính tay em cho nổ c.h.ế.t! Tất cả đều do chúng cố ý!”

 

“Cái gọi là lời nguyền trong truyện tranh, chỉ là chiến thuật tâm lý thôi, em đừng mắc lừa!”

 

Chu Tàng Mặc bò tới từ khi nào, run rẩy nắm lấy ống quần của Lữ Thuẫn.

 

Lữ Thuẫn giẫm một chân lên lưng ông , với giọng dữ tợn: “Lẽ g.i.ế.c tên phế vật sớm hơn, thì những chuyện !

 

“Vẫn còn trông mong nó thể gượng dậy , nào ngờ chỉ mang về một tai họa! Năm năm qua, tìm cho nó hết nữ sinh đến nữ sinh khác, chuẩn một đống t.h.u.ố.c mê, cuối cùng chẳng dùng .

 

“Kể từ khi con bé Khâu Nguyệt đ.â.m một nhát thì tên phế vật mắc chứng sợ hãi, còn dám tay nữa, cũng vẽ nổi bức tranh sơn dầu về cái c.h.ế.t nào nữa!”

 

Động tác đào tường của Tống Chu khựng .

 

Câu cuối cùng vang từ loa giám sát, như lưỡi d.a.o xoay tròn, đ.â.m ngóc ngách trong .

 

Kể từ khi Khâu Nguyệt đ.â.m một nhát… Chu Tàng Mặc còn dám hại nữ sinh khác nữa.

 

Bàn tay nắm chặt thanh thép nổi đầy gân xanh, một giọt nước mắt rơi bộp lên lớp bụi tường.

 

Khâu Nguyệt dùng thể mỏng manh của để chặn con đường ác của Chu Tàng Mặc, từ cô, còn nữ sinh nào hại nữa.

 

Khâu Nguyệt thật vĩ đại.

 

Trên màn hình, Chu Tàng Mặc đang giãy giụa chân Lữ Thuẫn, phát tiếng kêu như sắp c.h.ế.t.

 

Phó Vĩ Như vội kéo Lữ Thuẫn : “Đừng giẫm c.h.ế.t thật, bên ngoài là cảnh sát đấy!”

 

“Mọi chuyện càng ngày càng phiền phức .” Lữ Thuẫn bực bội , “Một vài khách hàng nước ngoài mua tranh sơn dầu về cái c.h.ế.t nhắn tin, rằng cảnh sát nước họ hợp tác với cơ quan thực thi pháp luật của , yêu cầu thu giữ những bức tranh đó.”

 

Phó Vĩ Như tái mặt vì sợ hãi: “Vậy… họ chuyện tòa nhà Z ?”

 

Lữ Thuẫn lắc đầu: “ cũng chắc.”

 

“Vậy mau đóng cửa tòa nhà Z ?”

 

Lữ Thuẫn bực bội đáp: “Cô chẳng hiểu gì cả! Không nghĩ xem, khách hàng bỏ tiền lớn để mua quyền sử dụng, chúng đóng là đóng ?!”

 

Nói đến đây, bỗng như chợt tỉnh, đột ngột dừng lời, thẳng về phía camera.

 

Tống Chu nắm chặt thanh thép, cách màn hình, đối diện trực diện với đôi mắt sắc như chim ưng của Lữ Thuẫn.

 

Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu kính mắt, Tống Chu khẽ nheo mắt, chậm rãi thốt một câu: “Tòa nhà Z?”

 

Phó Vĩ Như theo ánh mắt của Lữ Thuẫn, phần khó hiểu: “Anh Thuẫn, đang cái đèn bàn gì?”

 

“À, gì.” Lữ Thuẫn dời ánh mắt, lẩm bẩm, “ dặn dì Vương cắt điện ở căn phòng đó , bên đó chắc thấy bên .”

 

Phó Vĩ Như rõ lắm, lo lắng xoắn xuýt ngón tay: “Đồ trong tòa nhà Z đều là bằng chứng thép, nếu cảnh sát điều tra , em chắc chắn thoát .”

 

khẩn thiết kéo tay Lữ Thuẫn: “Anh Thuẫn, sẽ giúp em chứ?”

 

Lữ Thuẫn thiếu kiên nhẫn hất tay bà lưng thở dài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-185-lua-han-thieu-rui.html.]

Phó Vĩ Như lập tức lạnh mặt: “Anh Thuẫn, chúng cùng chung một sợi dây, đừng hòng phủi sạch trách nhiệm!”

 

Lữ Thuẫn đột ngột đầu , ánh mắt thoáng qua sát khí.

 

Phó Vĩ Như giật , lùi hai bước.

 

Lữ Thuẫn dịu vẻ mặt, đưa tay ôm bà lòng: “Sao thể giúp em chứ? Em là yêu của mà, bảo bối.

 

“Đừng căng thẳng quá. Những khách hàng nước ngoài đó đều là giàu , địa vị, chắc chắn rước rắc rối, sẽ chủ động chuyện tòa nhà Z.”

 

Phó Vĩ Như rưng rưng nước mắt: “Vậy bây giờ chúng đây?”

 

“Giữ nguyên,” Lữ Thuẫn , “Lão Chu điên , lời khai giá trị, cũng gần như c.h.ế.t. Em yên tâm ở nhà, trông chừng ông …”

 

Hắn đột ngột ôm Phó Vĩ Như né sang một bên, một cái chai bay qua, bốp đập tường.

 

Chu Tàng Mặc quái dị, nhảy ngang qua như một con khỉ.

 

Phó Vĩ Như sụp xuống, dậm chân than: “Lại phát điên nữa , phiền c.h.ế.t ! Một ngày ầm ĩ hơn chục ! Khi nào ông mới c.h.ế.t !”

 

“Em vất vả , bảo bối.” Lữ Thuẫn vỗ nhẹ lưng bà , giọng đầy an ủi. “Anh sẽ nhốt ông căn phòng nhỏ tầng hầm, em nghỉ ngơi một lát .”

 

Hắn xách hộp quà mang đến, giơ mặt Chu Tàng Mặc:

“Lão Chu, xem đây là gì? Trà quý nhất mang đến cho ông đấy. Đến uống nào.”

 

“Trà ngon, ngon…”

 

Chu Tàng Mặc mắt đờ đẫn, miệng toe toét, nước dãi tràn khóe môi, lảo đảo tới.

 

“Lại đây, đây…” Lữ Thuẫn cầm hộp quà, giống như đang dùng củ cà rốt để dẫn dụ một con lừa.

 

Phó Vĩ Như mệt mỏi ngã phịch xuống ghế sofa, kiệt sức.

 

Trong căn phòng tối của Thương Hành, Tống Chu điều khiển từ xa, chuyển màn hình sang camera giám sát tầng hầm nhà họ Chu.

 

Anh thấy Lữ Thuẫn đẩy cánh cửa màu đỏ sẫm, dẫn Chu Tàng Mặc trong một căn phòng.

 

Tống Chu đổi màn hình. Camera gắn trần, góc từ xuống cho thấy một căn phòng nhỏ, vuông vắn.

 

Dựa sát tường là bàn thờ dài, đó đặt vài con búp bê nhỏ cùng lư hương, tỏa thứ khí lạnh âm u.

 

Lữ Thuẫn ngoài cửa, , khép chặt cửa, hạ giọng gọi:

“Lão Chu, lão Chu!”

 

Chu Tàng Mặc chỉ chăm chăm hộp quà trong tay, chẳng buồn đáp.

 

Lữ Thuẫn đưa hai tay bóp mạnh vai ông , lắc dữ dội:

“Lão Chu, cho ông , Phó Vĩ Như phản bội ông, cắm sừng ông đấy!”

 

Chu Tàng Mặc đột ngột ngẩng đầu: “Cô dám!”

 

lừa ông, tận mắt thấy. Cô còn khắp nơi với khác rằng ông là thái giám! Ông là họa sĩ nổi tiếng lừng lẫy, thể chịu nhục như ? Ông g.i.ế.c cô !”

 

Chu Tàng Mặc nhe hàm răng dữ tợn, gằn giọng: “G.i.ế.c cô !”

 

Lữ Thuẫn đưa tay về phía hộp quà mà Chu Tàng Mặc ôm trong lòng, bóc lớp giấy bọc bên ngoài, lộ một chiếc xô nhỏ: “Bên trong là xăng.”

 

Hắn lấy một cái bật lửa bàn hương án, nhét tay Chu Tàng Mặc: “Lát nữa ông gọi cô xuống, nhốt cô trong phòng , thiêu c.h.ế.t cô !”

 

“Thiêu c.h.ế.t cô !” Chu Tàng Mặc tròng mắt lồi, chiếc bật lửa và phát tiếng khà khà.

 

Lữ Thuẫn vỗ vai Chu Tàng Mặc như tỏ vẻ thâm tình, rời , khẽ khàng đóng cửa .

 

Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối vì bật đèn. Camera dùng chế độ hồng ngoại nên màn hình vẫn hiện rõ.

 

Bóng dáng Chu Tàng Mặc trông xám trắng, còng lưng, ánh mắt phản chiếu ánh sáng.

 

Càng giống một con quỷ.

 

Ông xách chiếc xô nhỏ khỏi hộp quà, vặn nắp và đổ loang lổ lên sàn, lên tường, lên cửa, điên cuồng lẩm bẩm đầy căm thù: “Thiêu c.h.ế.t cô , thiêu c.h.ế.t cô !”

 

 

Loading...