Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 184: Lời Sỉ Nhục Của Bà Chủ Nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-03 23:38:37
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong căn phòng tối ngày đêm, Tống Chu chỉ thể dựa sự đổi sáng tối của màn hình giám sát và hiển thị giờ để xác định thời gian trôi qua.

 

Hai ngày qua. Hộp vơi một nửa, mì gói cũng bớt vài túi. Căn phòng nhỏ trông như hứng chịu một trận cuồng phong quy mô nhỏ — thứ lật tung, trở trạng thái hỗn độn khi sắp xếp ngăn nắp.

 

Vẫn tìm thấy chìa khóa dự phòng.

 

Trong đống đổ nát chật hẹp , chỉ còn chiếc ghế sofa là vẫn còn nguyên vẹn.

 

Tống Chu, mặt mũi lấm lem bụi bẩn, rửa qua loa đầu và mặt bằng vòi nước trong nhà vệ sinh nhỏ. Anh hạ lưng ghế sofa xuống giường, cuộn tròn chợp mắt một lát.

 

Lưỡi d.a.o găm giấu kín trong khe ghế sofa, phòng khi Lữ Thuẫn bất ngờ đột nhập lúc đang ngủ say.

 

Giữa sự tĩnh lặng nặng nề, đột nhiên vang lên một giọng đầy ác ý.

 

“Thái giám già.”

 

Tống Chu giật b.ắ.n , choàng tỉnh dậy.

 

phòng ?!

 

Tống Chu lập tức nắm chặt cán d.a.o găm, bật dậy trong tư thế phòng thủ.

 

căn phòng nhỏ bừa bộn vẫn y nguyên — ai khác. Cửa sắt đóng chặt, màn hình khóa vẫn sáng im lìm.

 

Anh đầu tìm kiếm khắp nơi, nhanh chóng phát hiện nguồn âm thanh.

 

— Là từ loa của hệ thống giám sát phát .

 

Tống Chu ngẩng lên màn hình điện tử khổng lồ tường. Góc bên hiển thị thời gian — hơn một giờ sáng. Trong khung hình phòng ngủ chính của biệt thự nhà họ Chu, xuất hiện hai .

 

Là Phó Vĩ Như và Chu Tàng Mặc — họ về.

 

… trạng thái của họ cực kỳ kỳ lạ.

 

Chu Tàng Mặc mặc đồ ngủ đỏ sẫm, đang bò sàn.

 

Phó Vĩ Như khoác áo choàng ngủ đỏ tươi, ở mép giường, mái tóc đen xõa xuống vai.

 

Dưới ánh sáng xanh lờ mờ của camera giám sát đêm, hai trông như hai bóng quỷ mặc áo đỏ, lờ mờ trong gian lạnh lẽo.

 

Rồi giọng của Phó Vĩ Như vang lên qua loa, châm chọc rợn :

 

“Thái giám già, ông ông xem, ngay cả mộng du cũng dậy nổi. Chỉ quỳ, chỉ bò.”

 

Tống Chu cau mày.

 

“Thái giám già”? Bà đang cái gì ?

 

Và… mộng du?

 

Anh lập tức phóng to khung hình phòng ngủ chính, chiếm trọn màn hình.

 

Camera lắp ở góc trần, trong khe cửa gió điều hòa trung tâm — góc từ xuống, kín đáo. Độ nét cực cao, đủ để rõ từng đường nhăn gương mặt Chu Tàng Mặc.

 

Gương mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, quả nhiên là đang mộng du.

 

Ông lẩm bẩm vài từ rõ.

 

Phó Vĩ Như dậy, thong thả tới mặt ông , đầu ngẩng cao, ánh mắt sáng lên vì hả hê.

 

chỉ cái đầu hói loang lổ của Chu Tàng Mặc, giọng lưỡi tràn đầy độc địa:

 

“Thái giám già, ông ? Trước khi cho nổ c.h.ế.t Hình Yêu, hết chuyện với .”

 

— đồ ngu xuẩn, mày căn bản con trai của Chu Tàng Mặc. Ông nhận mày, chỉ để lừa một con ch.ó trung thành mà thôi.”

 

“Nhờ ơn ruột mày là Hình Ngọc Bình, Chu Tàng Mặc mất khả năng sinh sản từ lâu !”

 

Nghe đến đó, khuôn mặt Chu Tàng Mặc co rúm .

 

Ông trừng mắt , đôi môi mấp máy, khạc từng chữ như rít qua kẽ răng:

 

“Hình Ngọc Bình… c.h.ế.t !”

 

Phó Vĩ Như nhạt, nhấc chân trần, giẫm thẳng lên đầu ông .

 

. Năm đó Hình Ngọc Bình từ chối ông, ông định cưỡng ép, đá một cú, thành thái giám luôn! Hình Ngọc Bình — lắm.”

 

cúi xuống, nụ đầy mỉa mai:

 

“Khi lấy ông, quan tâm chuyện vợ chồng, chỉ theo đuổi tình yêu thuần khiết kiểu Plato, mơ ước gả cho nghệ thuật. Thế mà ông tin thật. Ông đúng là quá tự tin sức hấp dẫn của …”

 

Chu Tàng Mặc úp mặt xuống sàn lạnh, thở yếu ớt, thoi thóp giãy giụa chân bà .

 

Phó Vĩ Như ghê tởm đá một cái, ông lăn một vòng, va cửa. Nằm rạp một lúc, vịn khung cửa dậy, lẩm bẩm mở cửa bước .

 

Trong căn phòng tối, Tống Chu cau mày : “Hai thật đáng ghê tởm…”

 

Anh nhấn điều khiển từ xa, chuyển màn hình sang camera giám sát phòng khách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-184-loi-si-nhuc-cua-ba-chu-nha.html.]

Chu Tàng Mặc lảo đảo bò lăn dọc theo cầu thang, từ tầng hai rơi xuống tầng một.

 

Phó Vĩ Như thong thả theo , khi ngang qua tủ rượu còn tự rót cho một ly vang đỏ.

 

Chu Tàng Mặc còng lưng, hai tay móc cong như vuốt câu, nghiến răng nghiến lợi vòng quanh phòng khách rộng lớn, trông chẳng khác nào một xác sống đang lùng sục thịt tươi để gặm nhấm.

 

Phó Vĩ Như lắc ly rượu, chất lỏng đỏ sẫm như m.á.u sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh:

“Thái giám già, ông nghĩ ? Những nữ sinh mà ông chọn, thực đều vài phần giống Hình Ngọc Bình.

 

“Những gì ông thổi phồng với về cảm hứng tử vong, về tác phẩm bất hủ, chẳng qua chỉ là cách ông dùng để biện minh cho việc tàn hại những nữ sinh đó, nhằm báo thù Hình Ngọc Bình thời trẻ.

 

“Trong ảo tưởng của , ông g.i.ế.c Hình Ngọc Bình hết đến khác.”

 

ông căn bản khả năng đó, chỉ thể đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê bọn họ, dùng công cụ xâm hại để giả vờ vẫn còn khả năng. Đồ thái giám c.h.ế.t tiệt tự lừa dối chính .”

 

tiến sát Chu Tàng Mặc, chỉ khung cửa sổ tối đen ngoài :

“Ông xem, họ đến tìm ông kìa!”

 

Chu Tàng Mặc đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt hoảng loạn đảo qua đảo :

“Đến … đến …”

 

Phó Vĩ Như uống một ngụm vang đỏ, hất phần còn thẳng mặt ông :

“Đây là m.á.u của bọn họ.”

 

Chu Tàng Mặc phát tiếng tru tréo kinh hoàng, ngã vật xuống đất, lăn lộn bò trườn khắp nơi như một con chuột cống đang tìm khe hở để trốn.

 

Phó Vĩ Như bật , tiếng vang lên the thé, nghiêng ngả giữa căn phòng.

 

 

Tống Chu cảnh tượng quái dị màn hình, xoa cánh tay đang nổi da gà:

“Chu Tàng Mặc điên đến mức nào ?”

 

Anh ném điều khiển từ xa sang một bên:

“Không xem nữa, việc chính quan trọng hơn.”

 

Anh đầu , ngẩng trần nhà. Bước lên bàn, tháo chiếc đèn chùm pha lê chỉ còn trơ bóng đèn. Vẫn thấy chìa khóa.

 

Trong cơn bực bội, giơ thanh thép lên, chọc nát từng tấc vật liệu trang trí trần.

 

Vừa đập phá, liếc Chu Tàng Mặc ngày càng phát điên sự đe dọa và hành hạ của Phó Vĩ Như.

 

Coi như một cách giải khuây.

 

Đến ngày thứ bảy, vẫn thấy bóng dáng chìa khóa. Anh đành miễn cưỡng từ bỏ, chuyển sang một chiến thuật khác.

 

Đào tường.

 

Dùng d.a.o găm và thanh thép, mất nửa ngày để khoét một cái hố to bằng cái chậu bức tường bê tông. Căn phòng nhỏ mịt mù bụi bặm.

 

Dựa chất liệu của phần tường đào, nếu đủ thời gian, khả năng xuyên qua lớn.

 

Anh tràn đầy động lực, đang đào hăng say thì đột nhiên thấy một giọng nam xa lạ vang lên.

 

Tống Chu nắm chặt thanh thép, phắt , hướng thẳng về phía cửa.

 

Lớp bụi mặt dần tan , nhưng ai bước . Giọng vẫn phát từ loa giám sát.

 

Trên màn hình điện tử, nhà họ Chu xuất hiện khách lạ.

 

từng gặp mặt, Tống Chu vẫn đoán đó là Lữ Thuẫn.

 

Phó Vĩ Như và Lữ Thuẫn lượt bước phòng khách từ cửa chính. Lữ Thuẫn xách theo một hộp quà, dáng vẻ của hai chẳng khác nào chủ nhà đang tiếp khách.

 

Chu Tàng Mặc từ lao , mái tóc hoa râm rối bù như cỏ dại. Ông trừng mắt, xòe hai tay nhào về phía Lữ Thuẫn:

“Có ma! Có ma! Tiểu Lữ, cứu …”

 

“Cút.”

 

Lữ Thuẫn lạnh lùng đẩy ông .

 

Chu Tàng Mặc ngã nhào xuống, xương va sàn phát tiếng khô giòn như gỗ mục, cuộn tròn đất rên rỉ.

 

Phó Vĩ Như vội vàng đóng cửa , lấy điện thoại , giọng run run hỏi:

“Anh Thuẫn, xem truyện tranh ?”

 

“Thấy .” Lữ Thuẫn đặt hộp quà xuống bàn, c.ắ.n răng đến nỗi cơ mặt giật mạnh.

 

Tóc mai của Phó Vĩ Như run lên:

“Trần Hà bảy ? Còn cả chuyện con rối nữa… Sao cô ? Thật đúng là gặp quỷ!”

 

“Gặp quỷ cái gì! Trên đời quỷ! Đợi chuyện kết thúc, tao nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con Trần Hà đó!” Lữ Thuẫn mặt mày bực bội, đạp Chu Tàng Mặc đang bò đến gần, như đá một con ch.ó ghẻ.

 

Phó Vĩ Như hoảng sợ ôm lấy cánh tay Lữ Thuẫn, nước mắt lăn dài:

“Cuối truyện tranh… còn vẽ cả …”

 

Nói đến đây, bà rùng như điện giật, từ từ lùi , vẻ sợ hãi hiện rõ mặt.

 

“Anh Thuẫn, sẽ thật sự thiêu c.h.ế.t như trong truyện tranh chứ?”

 

 

Loading...