“Cháu hỏi, dì bí mật nhỏ của hai đứa, ?” — Vương Hàm Sương khẽ .
“Cháu quên ? Cái đêm cháu ở trong chiếc xe buýt cũ đó, khi gọi điện thoại với bạn gái xong, cháu còn gì với con ch.ó , nhớ ?”
— “Tiểu Hà giờ gọi là ‘cún con’ .”
— “Một ‘chó con’ còn việc thì giá trị gì?”
Hóa khi xoa đầu con ch.ó nhỏ, lẩm bẩm tâm sự, Vương Hàm Sương trốn bên ngoài xe lén?!
Vương Hàm Sương nén :
“Cửa kính chiếc xe buýt cũ nát đó vỡ, dì rõ mồn một. Giới trẻ các cháu đặt biệt danh thật là .”
Thuốc mê còn kịp phát huy hết tác dụng, Tống Chu tức đến mức sắp ngất .
Vương Hàm Sương dừng , ngừng đẩy thuốc:
“Được , liều lượng là . Đủ để cháu ngủ thêm một tiếng nữa. Dì tranh thủ thời gian , đặt tất cả các bài đăng riêng tư Weibo của Khâu Nguyệt thành công khai.”
Ý thức Tống Chu như đ.â.m mạnh một nhát, dần dần trượt xuống vực sâu.
“Không…” — chỉ phát một tiếng thở ngắn.
Không đăng.
Đó là riêng tư của Tiểu Nguyệt, bà phép tùy tiện đăng lên. đồng ý.
Nếu Trần Hà thấy… cô sẽ đau lòng bao.
Vương Hàm Sương thao tác điện thoại, đăng từng bài Weibo một, :
“Khâu Tùng, dì cháu tình nguyện. lẽ Tiểu Khâu Nguyệt thế đấy.”
Ý của Tiểu Nguyệt, dựa mà dì dám tự suy đoán như ?!
Tống Chu gào thầm trong lòng, nhưng thể phát tiếng.
Vương Hàm Sương chẳng hề để tâm, ánh mắt bà ánh lên vẻ điên cuồng:
“Tất cả sẽ thấy những bài Weibo . Cảnh sát sẽ thấy, và lũ ác quỷ cũng sẽ thấy.”
“Tội ác phơi bày ánh sáng, chắc chắn chúng sẽ rơi hoảng loạn. Cảm ơn Tiểu Khâu Nguyệt, thổi lên tiếng trống trận cho kế hoạch quyết chiến của chúng !”
Quyết chiến gì? Kế hoạch gì? Ai là ‘chúng ’ với bà?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-178-bi-mat-bi-danh-cap.html.]
Sự phẫn nộ khiến m.á.u trong Tống Chu cuộn trào, nhưng t.h.u.ố.c mê bắt đầu phát huy tác dụng. Anh cảm thấy đang rơi xuống, như nuốt một đám mây ẩm đặc quánh nước mưa.
Cơn buồn ngủ trói chặt, nặng nề, khiến cam lòng, cố gắng vùng vẫy để thoát .
Không vật lộn bao lâu, cuối cùng đôi chân cũng cử động một chút — đạp mạnh cửa xe, vang lên một tiếng “quang!” chói tai.
“Ối, tỉnh ?” Giọng Vương Hàm Sương vọng tới.
Thân xe rung lắc, đang chuyển động.
“Cháu ngủ một tiếng đấy, ngủ ngon ?” Vương Hàm Sương qua gương chiếu hậu.
Ngủ ngon, như trải qua một trận đánh, mệt c.h.ế.t .
Tống Chu cố gắng nâng chân lên, đạp thêm một cú cửa xe để gây sự chú ý của bên ngoài. cú đạp nãy tiêu hao hết sức lực, mệt đến toát mồ hôi lạnh, thể nhấc chân lên nữa.
Trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi ám ảnh khi ngất , bàn tay đang cắm kim truyền dịch cứ mò mẫm.
“Tìm gì thế?” Vương Hàm Sương hỏi. “Điện thoại ? Dì vứt .”
Các ngón tay Tống Chu cứng đờ.
Vương Hàm Sương đầu thoáng qua, thấy vành mắt đỏ hoe.
“Ôi, tức đến ?”
Không , , dì mau tìm điện thoại của Tiểu Nguyệt .
Tống Chu trừng mắt bà , phẫn nộ thở dốc.
“Đừng giận, đừng giận, yên tâm, lạc .” Vương Hàm Sương dùng giọng dỗ dành trẻ con : “Dì cố ý vứt ở gần quán bánh bao Wi-Fi , cảnh sát nhất định thể định vị , họ sẽ nhặt nó.”
Tống Chu dịu đôi chút, nhưng má vẫn còn đỏ vì tức giận.
Không thể chịu đựng trạng thái khác sắp đặt , lấy sức lực, đạp thêm một cú cửa xe.
“Ôi chao, đạp nữa đấy nhé. Nếu , dì tiêm thêm cho cháu một chút t.h.u.ố.c nữa. Thuốc mê tác dụng phụ, tiêm nhiều quá, phản ứng sẽ khó chịu đấy. Cháu đừng ép dì.”
Vương Hàm Sương mắng bằng giọng dịu dàng, nhưng lời mang tính đe dọa.