Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 177: Mẹ, Trò Chơi Và Chiếc Kim

Cập nhật lúc: 2025-11-03 17:28:10
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chu ngước cửa sổ xe đối diện. Những đỉnh cây trơ trụi nền trời xám xịt nhanh chóng lướt qua trong tầm khung kính giới hạn.

 

Vương Hàm Sương quan sát qua gương chiếu hậu, mỉm :

“Cháu trông chờ qua đường phát hiện ? Đừng qua đường, ngay cả khi cảnh sát chặn xe kiểm tra, dì cũng sợ.”

 

“Dì chỉ cần con trai dì bệnh nặng, đang đưa gấp đến bệnh viện. Cháu nghĩ xem, cảnh sát tin ?”

 

Một phụ nữ lo lắng, một thanh niên mềm nhũn lời nào, tay còn đang cắm kim truyền — quá giống hình ảnh một sốt ruột và đứa con trai bệnh nặng của . Cảnh sát những nghi ngờ, mà khi còn giúp cô mở đường.

 

Tống Chu tức vội, thở dồn dập, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

Vương Hàm Sương lo lắng :

“Ôi chao, đừng kích động nhé. Thuốc tác dụng phụ đấy, lát nữa mà nôn ói thì khó chịu lắm.”

 

Tống Chu đúng. Kích động quá sẽ khiến các triệu chứng khác phát sinh, cơ thể càng thêm yếu ớt. Anh cố gắng điều chỉnh thở, ép bản bình tĩnh , cố cho trái tim đang đập loạn nhịp trở về nhịp bình thường.

 

“Như mới chứ.” Vương Hàm Sương , giọng nhẹ nhàng:

“Đường còn xa lắm. Cháu nhiều chuyện hiểu ? Chúng , dì kể cho cháu .”

 

Tống Chu , chỉ thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng .

 

Vương Hàm Sương vẫn tiếp tục , như thể đang kể chuyện của khác:

“Khoảng ba năm , khi dì phát hiện cuốn sổ phác thảo của Tiểu Bình, dì quyết tâm điều tra rõ sự thật. Dì rốt cuộc Chu Tàng Mặc gì con gái dì.”

 

“Dì là một y tá tận tụy, một phụ nữ chân chất, lái xe, từng xa, chẳng gì cả, cũng chẳng gì. Như thì , sẽ chẳng bao giờ nên chuyện gì.”

 

, dì thể học.”

 

“Nửa đời lái xe, nhưng chỉ trong hơn một tháng, dì thi lấy bằng. Kỹ năng dùng điện thoại thông minh thì hỏi han con cái nhà hàng xóm. Học mới , căn bản chẳng gì khó.”

 

“Dì từng gặp mặt Chu Tàng Mặc, nhưng trong hồ sơ đăng ký học của Tiểu Bình, liên hệ điền tên dì. Vì , dì nhờ đổi tên, chứng minh thư mới để tránh nhận .”

 

“Sau khi chuẩn đầy đủ, dì rời quê hương đến Tề An, tìm cơ hội tiếp cận Chu Tàng Mặc và gia đình …”

 

Giọng nhẹ nhàng của Vương Hàm Sương vang lên đều đều, như một khúc ru ngủ. Tống Chu, vốn còn tỉnh táo, dần dần quên sự giãy giụa, chìm một cơn mộng mị nửa thực nửa ảo.

 

Anh biến thành một ngoài cuộc trong suốt, Vương Hàm Sương triển khai hành trình mưu tính của — với phận bảo mẫu, cô bước nhà họ Chu, từng bước giành sự tin tưởng của họ, trở thành tín, trở thành “đồng bọn”…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-177-me-tro-choi-va-chiec-kim.html.]

 

 

Một cú phanh gấp Tống Chu bừng tỉnh khỏi giấc mơ mơ hồ . Anh mơ màng mở mắt.

 

“Đến quán bánh bao .” — thấy giọng Vương Hàm Sương.

 

“Điện thoại của Khâu Nguyệt nhỉ? Ồ, ở đây .” Vương Hàm Sương lẩm bẩm, cúi nhặt chiếc điện thoại ghế .

“Lúc dì từ Tề An đến Lam Châu, dì từng mua bánh bao ở quán . Khi đó tiện thể ghi nhớ luôn mật khẩu Wi-Fi nhà họ. Xe đậu ở vệ đường cửa, điện thoại thể kết nối mạng…”

 

gì? — Bộ não như nhét đầy bông gòn của Tống Chu chậm rãi xoay chuyển.

 

Vương Hàm Sương dường như thấy câu hỏi thầm lặng , đáp:

“Dì dùng chiếc điện thoại , gửi một tin nhắn cho bạn gái cháu.”

 

Trần Hà!

 

Nếu Trần Hà nhận tin nhắn từ điện thoại của Khâu Nguyệt, cô sẽ nghĩ gì?!

 

Tống Chu đột nhiên bật dậy, cố gắng lên, nhưng kịp giữ thăng bằng ngã trở , lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

“Ôi chao, đừng cử động loạn xạ, coi chừng đụng đầu. Có vẻ t.h.u.ố.c mê sắp hết tác dụng , dì tiêm thêm cho cháu một chút nữa.”

 

Vương Hàm Sương đặt điện thoại sang một bên, cầm một ống tiêm lớn chứa dung dịch thuốc. Ống dây nhỏ nối từ ống tiêm kéo dài đến kim truyền mu bàn tay Tống Chu.

 

từ từ đẩy t.h.u.ố.c , :

“Cháu đừng căng thẳng nhé. Dì giả ma dọa bạn gái cháu , chỉ là dùng giọng điệu của cháu để báo bình an thôi, tránh cho cô quá lo lắng.”

 

Tống Chu thầm phản đối — bà dùng điện thoại của Khâu Nguyệt, cô tin là chứ!

 

Anh cố nhích tay, dồn hết sức lực để rút kim truyền .

 

Vương Hàm Sương đành dùng một tay trấn an, tay giữ chặt cổ tay . Như thể ý nghĩ trong đầu , cô nhẹ giọng :

 

“Tất nhiên dì cách . Cô gọi cháu là ‘cún con’ ? Dì sẽ ký tên bằng biệt danh ở cuối tin nhắn, cô sẽ nghi ngờ .”

 

Tống Chu kinh ngạc cứng đờ —

 

 

Loading...