Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 175: Vở Kịch Của Người Mẹ
Cập nhật lúc: 2025-11-03 16:59:56
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cổ họng Vương Hàm Sương nghẹn một lúc, mới mở miệng nữa:
“Sau khi Tiểu Bình luyện thi xong trở về nhà, lẽ con bé chuẩn cho kỳ thi liên thông. nhanh chóng nhận trạng thái của nó .
“Nó mất ngủ cả đêm, tóc rụng thành từng mảng, ăn uống , sụt hơn mười cân. Hỏi nó chuyện gì, con bé cũng , chỉ tự nhốt trong phòng. Còn dùng d.a.o nhỏ rạch lên cánh tay, để từng vết dài.
“ tâm lý Tiểu Bình vấn đề, nên đưa nó khám bác sĩ. Kiểm tra xong, bác sĩ chẩn đoán là trầm cảm nặng, xu hướng tự sát, khuyên nên nhập viện điều trị.
“Bệnh ở Trung tâm Sức khỏe Tâm thần, tức là bệnh viện tâm thần. Khi đưa con bé đến đó, lòng đau như cắt, nhưng Tiểu Bình hợp tác.
“Con nhanh chóng khỏe . Con trường học, con tham gia kỳ thi đại học. Mẹ một tần tảo nuôi con khôn lớn, cho con học, con thể phụ lòng .”
Vương Hàm Sương nghẹn giọng, nước mắt lăn dài má.
“Đó là nguyên văn lời nó với bác sĩ. ngu ngốc, con bé còn thấy an ủi vì sự hiểu chuyện của con. Nào ngờ, chính sự ‘hiểu chuyện’ đó trở thành gánh nặng.
“Cái gọi là ơn dưỡng dục, biến thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp con gái .”
Lư Thư Bình nhất định khao khát khỏe . Con bé chắc chắn cố gắng hết sức. đó là bệnh, thứ thể khỏi chỉ bằng nỗ lực. Càng gấp gáp, triệu chứng càng nặng thêm. Con bé nhiều tự tổn thương, tự hủy hoại bản , bác sĩ buộc dùng đai hạn chế.
Đến tháng thứ hai viện, một đêm khuya, Lư Thư Bình như c.h.ế.t đuối cuối cùng buông tay, dùng chính chiếc đai hạn chế đó, treo lên lưới chắn cửa sổ phòng bệnh.
Vương Hàm Sương lấy khăn giấy từ túi du lịch , ấn mắt, hít sâu một . Một lúc lâu bà mới buông tay, tiếp lời:
“Sau khi Tiểu Bình xảy chuyện, như mất hồn, sống vật vờ. Rất lâu mới thể bắt đầu suy nghĩ.
“Nghĩ kỹ , bắt đầu nghi ngờ, con bé gặp chuyện gì ở căn cứ .
“ liên hệ với giáo viên ở đó, nhưng họ kiên quyết phủ nhận, rằng Tiểu Bình ở căn cứ thứ đều . Ngoài tính cách hướng nội, thích chuyện, thì gì bất thường.
“Giáo viên còn , học sinh cấp ba vì áp lực học tập mà trầm cảm, tự tử hiếm. Tiểu Bình lẽ cũng như .
“ nghĩ, lẽ thật sự là do kỳ vọng quá cao, khiến con bé gánh nặng quá lớn nên mới sinh bệnh. Có lẽ là do thừa nhận là kẻ hại c.h.ế.t con, nên mới trách móc , oán hận .
“ sống như một khúc gỗ khoét tim, vật vờ như xác hồn. Cho đến năm đó...”
Năm đó, Vương Hàm Sương nghỉ hưu. Ở nhà chỉ một , thời gian càng thêm trống rỗng.
Mỗi đêm mất ngủ, bà phòng con gái, sắp xếp đồ dùng, sách vở của con hết đến khác. Bà lau sạch từng hạt bụi, giữ thứ gọn gàng, như thể Tiểu Bình ngày mai sẽ trở về.
Sự dọn dẹp dần trở thành nỗi ám ảnh. Có , khi lau đến mặt bàn học, bà một tiếng “bộp” khẽ vang lên. Một cuốn sổ kẹt trong khe hở ngăn kéo rơi xuống.
Cuốn sổ giống kẹt vô tình, mà như cố ý giấu .
Đó là một cuốn sổ phác thảo khổ A4.
...
Vương Hàm Sương lấy từ túi du lịch một cuốn sổ phác thảo, đưa cho Tống Chu.
Tống Chu nhận lấy, lật mở những trang giấy ngả vàng.
Trang đầu tiên vẽ một đàn ông treo cổ, lơ lửng giữa trung.
“Lúc đó nhận khuôn mặt .”
Vương Hàm Sương với :
“Khi chọn cơ sở đào tạo mỹ thuật cho Tiểu Bình, ảnh của Chu Tàng Mặc dùng biển hiệu, còn in cả quảng cáo tuyển sinh.”
Anh lật tiếp những trang giấy. Trang nối trang , tất cả đều vẽ cùng một nhân vật chính — Chu Tàng Mặc. mỗi bức tranh mô tả một cách c.h.ế.t khác của ông .
Có bức, Chu Tàng Mặc vạn mũi tên xuyên .
Có bức, mổ bụng.
Có bức, xẻ thành tám mảnh.
Từng nét bút, từng đường phác, đều chứa đựng oán hận đến khắc cốt ghi tâm.
Cả cuốn sổ giống như một pháp trường Lư Thư Bình dựng riêng cho Chu Tàng Mặc.
“Khi thấy cuốn sổ , vô cùng kinh ngạc.” Vương Hàm Sương , giọng trầm xuống. “Chu Tàng Mặc là giáo viên của Tiểu Bình. Tại con bé hận ông đến như ?
“Lúc đó mới nhận , bệnh tình của Tiểu Bình lẽ chỉ là trầm cảm đơn thuần. Trong thời gian ở Căn cứ Tàng Mặc, con bé nhất định gặp chuyện gì đó kinh khủng... Giống như Khâu Nguyệt .”
Bà đột nhiên nhắc đến tên Khâu Nguyệt, đầu .
“Khâu Tùng, Khâu Nguyệt gặp chuyện gì ?”
Anh gập cuốn sổ , thở dốc:
“... cụ thể...”
“ .” Vương Hàm Sương chậm rãi. “ nhật ký của con bé.”
Anh đột ngột ngẩng đầu:
“Nhật ký? Nhật ký gì? Ở ?”
Vương Hàm Sương chỉ chiếc điện thoại trong tay :
“Ở trong Weibo của con bé, dạng nhật ký riêng tư. Cậu thể mở xem.”
Ngón tay run rẩy, ấn vài mới bật nguồn máy.
Màn hình sáng lên, hiện giao diện nhập mật khẩu.
Vương Hàm Sương khẽ:
“Mật khẩu mở máy là sáu chữ ngày sinh của Khâu Nguyệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-175-vo-kich-cua-nguoi-me.html.]
Anh sững , nghi ngờ dâng lên trong mắt:
“Mật khẩu của Tiểu Nguyệt, ngay cả cũng . Làm bà ?”
Khóe môi Vương Hàm Sương khẽ cong, nở một nụ lạnh mệt mỏi.
“Vì Tiểu Bình, ẩn bên cạnh vợ chồng Chu Tàng Mặc suốt hai năm. điều tra nhiều chuyện. Một mật khẩu điện thoại chẳng là gì cả.”
Trong lòng trào dâng hàng vạn câu hỏi, vô nghi hoặc thể giải.
cuốn sổ phác thảo — với từng nét bút đầy căm phẫn — khiến tin rằng, ít nhất lúc , Vương Hàm Sương cũng là về phía .
Là cùng phe.
Hơn nữa, quá Khâu Nguyệt trải qua những gì.
Quá nóng lòng nhật ký của cô , nên sự cảnh giác dần dần tan biến.
Anh nhập ngày sinh của Khâu Nguyệt — quả nhiên, điện thoại mở khóa thành công.
Anh mở Weibo.
Không mạng.
“Ồ, Hình Yêu rút thẻ SIM .” Vương Hàm Sương , “Cậu kết nối với điểm phát sóng của điện thoại .”
“ mang điện thoại...” đáp.
“Vậy kết nối với của .”
Vương Hàm Sương lấy điện thoại thông minh của bà , nhanh nhẹn thao tác.
Anh cạnh , ngạc nhiên:
“Bà dùng điện thoại thạo quá.”
Vương Hàm Sương khẽ :
“Có nghĩ già như chỉ dùng điện thoại ‘cục gạch’ để gọi thôi ?”
Anh chút ngượng:
“ ý đó.”
Bà thở dài, giọng trầm lắng:
“Thật , ban đầu cũng như hầu hết . Tuổi càng lớn, càng trở thành già vô dụng.
Trước đây, ngay cả gọi xe ôm công nghệ cũng , thanh toán điện tử cũng rành.
khi quyết định điều tra chuyện của Tiểu Bình, tự học nhiều thứ...”
Trong lúc , điện thoại kết nối điểm phát sóng.
Màn hình hiện bài Weibo đầu tiên trang cá nhân của Khâu Nguyệt — một bài riêng tư.
Thời gian đăng: 22 giờ 22 phút, ngày 26 tháng 10 năm 201X.
Chính là đêm Khâu Nguyệt mất tích.
[Chiều nay lớp học tinh hoa của , đặc biệt bảo lớp trưởng thông báo cho . dám ...]
Thứ tự hiển thị của Weibo đảo ngược.
Giống như thời gian đang chảy ngược, dẫn con đường rải đầy d.a.o mà Khâu Nguyệt từng qua.
Anh lật từng bài xuống.
Mỗi bài như một mũi tên xuyên tim, đ.â.m thành một tổ ong.
Bên cạnh, Vương Hàm Sương khẽ :
“Lạnh quá, xem từ từ thôi. mở sưởi.”
Tống Chu dồn hết sự chú ý điện thoại, gần như thấy câu đó.
Mỗi nhịp thở đều như lưỡi cưa kéo qua ngực, khiến chìm sâu trong vũng lầy tuyệt vọng.
Anh mơ hồ tiếng cửa xe mở.
Vương Hàm Sương xuống xe, vòng đến ghế lái, bật sưởi.
Một mùi hương trái cây thoang thoảng lan tỏa trong xe.
Anh tưởng đó là mùi hương liệu, nên để tâm.
Trước mắt dần mờ .
Anh nghĩ đang , đưa tay lên lau mắt, nhưng vẫn rõ màn hình.
Định lau thêm nữa, mới phát hiện — tay thể nhấc lên .
Ngay giây đó, Tống Chu nhận gì đó .
Anh ngẩng đầu , nhưng cổ cũng vô lực.
Điện thoại trượt khỏi ngón tay, kịp kiểm soát, cả ngã nghiêng ghế .
Trong tầm mờ ảo, thấy Vương Hàm Sương nữa. Bà rời khỏi ghế lái từ lúc nào, biến mất khỏi xe.
Ánh mắt lướt qua khe giữa hai ghế , thoáng thấy một chiếc bình giữ nhiệt đặt giá để cốc.
Nắp bình dường như rò khí, phát tiếng xì xì khẽ, hòa lẫn tiếng gió ấm từ máy lạnh, nếu lắng kỹ thì khó nhận .
Khí gây mê.
Bốn chữ bật lên trong đầu như bong bóng nổi lên mặt nước, trong khi ý thức dần chìm xuống, mỗi lúc một sâu hơn.