Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 173: Sự Thật Lộ Diện
Cập nhật lúc: 2025-11-03 16:59:53
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường cao tốc, xe cảnh sát lao nhanh từ Nghiên Châu đến Tề An. Chu Chính Chính cùng một đồng nghiệp khác ở hàng ghế , Vương Hàm Sương giữa.
Cuối cùng, cô vẫn còng tay Vương Hàm Sương mà dùng tay của khóa cổ tay trái của bà. Nhờ , nếu Vương Hàm Sương hành động quá khích, cô thể kịp thời khống chế.
Dù mục đích là để đề phòng, nhưng bề ngoài, tư thế vẻ mật, chẳng khác nào một cặp con.
Chu Chính Chính thầm tính toán cách để moi lời từ bà . Đột nhiên, cô cảm thấy Vương Hàm Sương khẽ hành động lén lút. Trong lòng dấy lên cảnh giác, nhưng cô giả vờ như phát hiện, xem bà rốt cuộc định gì.
Vương Hàm Sương nhẹ nhàng dịch chuyển tay của Chu Chính Chính từ cổ tay bà sang lòng bàn tay, úp hai bàn tay , nâng niu một lúc. Sau đó, bà lật xem lòng bàn tay, lật ngược xem móng tay, cứ như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật.
Kế đó, bà nghiêng đầu, chăm chú ngắm sườn mặt Chu Chính Chính, đến ngẩn ngơ. Chu Chính Chính bất ngờ mặt , ánh mắt chạm bà.
Vương Hàm Sương khựng một thoáng, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ pha chút ngượng ngùng:
“Xin cô cảnh sát. Cứ mỗi thấy cô gái trẻ nào, kìm mà cứ mãi.”
Lồng n.g.ự.c Chu Chính Chính như va mạnh. Cô , Vương Hàm Sương đang qua cô để tìm kiếm hình bóng của Lư Thư Bình.
Bất chợt, vài lời dâng lên cổ họng cô:
“Dì Vương, dì yêu con gái . Vì báo thù cho nó, dì nhất định tiếc tan xương nát thịt.”
Vương Hàm Sương khẽ xoa các ngón tay cô, đáy mắt phủ một tầng băng lạnh:
“Đó là điều hiển nhiên.”
Chu Chính Chính tiếp, giọng sắc bén như lưỡi d.a.o rạch qua khí:
“Dì nghĩ Tống Chu vì Khâu Nguyệt, cũng nên như thế.”
Động tác của Vương Hàm Sương khựng , nếp nhăn đông cứng nơi khóe môi.
Chu Chính Chính mặt thẳng bà:
“Vì , dì kéo Tống Chu cuộc, để giúp dì thành một kế hoạch nào đó.”
“ Tống Chu tự nguyện , nhưng dì đang đợi Tống Chu về nhà . Bạn gái của Tống Chu tên là Trần Hà, là bạn nhất của Khâu Nguyệt. Trần Hà là cô nhi, lớn lên ở viện phúc lợi. Năm năm , Trần Hà vì tìm kiếm Khâu Nguyệt Hình Yêu sai Vu Ái Ái đẩy xuống vách núi, suýt mất mạng. Nhờ sự kiên trì rõ sự thật, cô gắng gượng một thở, bò về từ lằn ranh sinh tử. Còn Tống Chu vì để chăm sóc của bạn đổi tên, từ Khâu Tùng thành Tống Chu, sống bạn. Trần Hà và Tống Chu mỗi dành năm năm để điều tra, sắp đặt. Họ gặp con đường đầy chông gai , nương tựa , sống dựa . Họ đ.á.n.h cược cả mạng sống, chịu thương tích đầy , mới ép đám hung thủ từ chỗ tối ánh sáng. Tất nhiên họ cũng hy vọng đưa tất cả hung thủ chịu cực hình. Nếu dì cầu xin họ, ép buộc họ giúp dì, họ thể sẽ theo ý dì. dì Vương ơi, hai họ trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt . Họ là những kẻ báo thù như dì, nhưng cũng là những trẻ tuổi như Lư Thư Bình mà. Để đẩy hung thủ xuống địa ngục, hai họ cũng ngã theo, dì thật sự bận tâm ?”
Bộp một tiếng, một giọt nước mắt của Vương Hàm Sương rơi xuống, đập mu bàn tay Chu Chính Chính. Vương Hàm Sương dùng ngón cái lau cho cô. Chu Chính Chính hít một sâu: “Dì Vương...”
“Hành Xương Thương Hành.” Vương Hàm Sương đột ngột thốt bốn chữ khàn đặc. Bà ngẩng đầu lên. “Dưới tầng hầm Hành Xương Thương Hành một mật thất, Tống Chu đang ở trong đó. Cậu sẽ g.i.ế.c đầu tiên mở cánh cửa .”
Chu Chính Chính sững như sét đánh. Tiếp theo cô nhanh chóng móc điện thoại , gọi cho Thường Đình.
Không ai bắt máy.
Cổng khu chung cư nhà Chu Tàng Mặc.
Trương Hữu trong chiếc xe van lớn, canh giữ chặt chẽ thiết lén. Trong tai , đột nhiên vang lên giọng đồng nghiệp:
“Nhà Chu Tàng Mặc cháy !”
Trương Hữu kinh hãi. Cậu kéo cửa xe, nhảy xuống, cuống cuồng chạy khu chung cư.
Từ cửa sổ biệt thự của Chu Tàng Mặc, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Tuy nhiên, cổng sân khóa chặt. Cảnh sát mặc thường phục giả bảo vệ đập cửa điên cuồng, nhưng ai mở. Một cảnh sát khác trèo qua bức tường sân cao hơn hai mét, mở cổng lớn từ bên trong.
Trương Hữu và lập tức xông sân.
Cửa nhà mở, khói đen cuồn cuộn phun , căn biệt thự sang trọng như biến thành một con mực khổng lồ. Họ cởi áo khoác, nhúng ướt trong hồ nước trong sân, bịt miệng mũi, xông trong.
Bên trong ngập khói đen, thể rõ cách xa một bước. Chỉ thấy ngọn lửa đỏ rực nhảy múa rèm cửa, nóng hừng hực như thiêu đốt da thịt. Có vẻ ngọn lửa âm ỉ cháy một lúc. Cửa sổ đóng kín trong mùa đông khiến khói và nhiệt tích tụ, đến khi bên ngoài phát hiện, bên trong cháy dữ dội như một lò luyện.
“Chu Tàng Mặc! Phó Vĩ Như!”
Trương Hữu kêu lớn hai tiếng, lập tức sặc khói ho dữ dội, suýt ngạt thở. Ngoài tiếng lửa cháy bíp bíp, bóc bóc lan khắp nơi, bất kỳ tiếng đáp nào.
Cậu cố gắng mò sâu hơn, nhưng cánh tay đột nhiên khác kéo mạnh .
Bị lôi sân, mới rõ kéo là đồng nghiệp.
Mọi đều rút sân, mặt mũi ai nấy đều hun đen. Đồng nghiệp thở dốc một , dồn dập:
“Nguy hiểm quá, thể nữa. Chờ cứu hỏa đến!”
Xe cứu hỏa đến chỉ vài phút. Các cảnh sát lập tức hiệu cho lính cứu hỏa:
“Có hai ở bên trong!”
Vòi rồng mạnh mẽ phun nước cửa và cửa sổ, ngọn lửa nhanh chóng khống chế. Lính cứu hỏa lập tức tiến trong tìm kiếm.
Một lúc , đội trưởng cứu hỏa bước khỏi nhà, tháo mũ bảo hiểm lớn:
“Lửa bắt đầu cháy từ tầng hầm. Ban đầu xác định ngọn lửa phát triển nhanh khi bốc cháy. Nguyên nhân cụ thể chờ giám định kỹ thuật thêm.”
Trương Hữu vội vàng bước tới, hỏi dồn dập:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-173-su-that-lo-dien.html.]
“Tìm thấy hai đó ?”
“Tìm thấy . Dáng vẻ kỳ lạ.”
Đội trưởng cứu hỏa nhăn mặt, như thể thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Ông khoa tay múa chân miêu tả:
“Hai , một một , úp cầu thang tầng hầm, giữ nguyên tư thế đang bò lên. Cả hai đều than hóa, rõ hình dáng, ngay cả nam nữ cũng phân biệt . Và điều đáng sợ hơn là... phía đang nắm chặt cổ chân phía .”
Mọi đều cảm thấy rợn tóc gáy.
Trương Hữu sững sờ vài giây, bàn tay run rẩy móc điện thoại , gọi cho Thường Đình để báo cáo tình huống đột ngột . Cậu với rằng, truyện tranh của cô Trần linh nghiệm .
Dù hiện trường án mạng tòa nhà căn cứ nhỏ như dự đoán, nhưng vợ chồng Chu Tàng Mặc quả thực thiêu c.h.ế.t đúng như trong truyện.
Đầu dây bên vẫn ai bắt máy.
*
Thường Đình cảm thấy điện thoại trong tay rung liên tục, nhưng thời gian để . Anh đạp mạnh cánh cửa sắt vang lên những tiếng quang quang, như dùng khí thế để ngăn chặn một việc gì đó đang xảy bên trong, dù vẫn rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Kính màu khung cửa sổ rơi vỡ xuống đất, mặt đất bên trong và bên ngoài cửa như rải đầy đá quý. Bên trong ai đáp , Lữ Thuẫn cũng biến mất, như thể ngôi nhà cổ nuốt chửng.
Âm thanh ầm ỹ khiến mấy đồng nghiệp đang canh gác vội chạy tới:
“Có chuyện gì Thường?”
“ nghi ngờ Tống Chu nhốt bên trong, thể xảy chuyện , tìm cách thôi!”
Thường Đình toát mồ hôi, lùi quan sát bộ kiến trúc. Anh phát hiện một cửa sổ khá lớn ở bên hông tầng một, bên trong gắn kính màu họa tiết thánh tượng, bên ngoài bọc song sắt nghệ thuật. Màu kính quá đậm, thể trong.
Anh xông lên, dùng sức giật mạnh song sắt.
Đồng nghiệp lo lắng:
“Không giật , đây là kiến trúc cổ. Song sắt chống trộm tuy hoa văn cầu kỳ, nhưng bằng thép đặc chủng đấy!”
Thường Đình cam lòng, dồn hết sức lực:
“Xin đặc nhiệm hỗ trợ, nhanh lên!”
“Vâng...” Đồng nghiệp vội vã gọi điện.
Không lay chuyển song sắt, Thường Đình lùi một đoạn, nhặt lên một hòn đá.
Sắc mặt đồng nghiệp lập tức biến đổi:
“Tấm kính đó thể là di tích...”
Bùm! Loảng xoảng!
Thường Đình chút do dự ném mạnh hòn đá . Nó xuyên qua song sắt, đập vỡ tấm kính. Ngực thánh tượng nứt toác, vỡ một lỗ lớn.
Thường Đình bò tới, bên trong. Trong góc tối mờ mịt, thấy một chiếc xe đẩy nhỏ chở theo một chiếc hộp. vẫn thấy bóng dáng Lữ Thuẫn.
Tuy nhiên, thấy một âm thanh mơ hồ — như tiếng kêu từ kẽ hở địa phủ rò rỉ , đục ngầu và nặng nề, rõ.
Lồng n.g.ự.c Thường Đình thắt , hai tay nắm chặt song sắt, lớn tiếng quát trong:
“Lữ Thuẫn, ngoài cho !”
Có thứ gì đó nhúc nhích.
Một bóng từ trong vùng tối chầm chậm di chuyển , trong tầm của Thường Đình, giống như đang thấm dần khỏi màn đen.
Tên cuối cùng cũng lộ diện — Thường Đình định mắng, giọng nghẹn .
Anh rõ đó là ai.
Ánh mắt lạnh lùng chiếc gọng kính vàng, áo len lông cừu màu be dính đầy vết máu.
Là Tống Chu.
“Tống...”
Thường Đình thốt một chữ, giọng nghẹn .
Anh thấy Tống Chu bước thêm vài bước, con d.a.o găm trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Tay trái kéo lê cổ áo của một , từ từ lôi khỏi bóng tối. Cơ thể đó va sàn gỗ, phát tiếng ma sát nặng nề.
Từ trang phục thể nhận , đó là Lữ Thuẫn. Cánh tay rũ xuống, đầu cúi gằm, trông còn chút sinh khí nào.
Một tia sáng nghiêng từ khung cửa sổ rọi , chiếu lên Tống Chu. Cậu đầy máu, ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, cách bức tượng Thánh vỡ, lặng lẽ đối diện với Thường Đình.
Sự thật như một con thú đang bò trong bóng tối, từ từ mở mắt.