Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 159: "Lồng Ác Mộng"

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:59:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Tàng Mặc lấy ba nén hương từ hộp hương, đốt chúng ngọn nến, bàn thờ, cầm hương, vái các búp bê với vẻ mặt khẩn cầu pha lẫn một phần kiêu ngạo:

 

“Các em học sinh, các em hãy yên lặng , đừng náo loạn nữa.

 

, là hủy hoại thể và tinh thần các em, là ép các em đường cùng.

 

, đó đều là vì các em quá .”

 

Ống kính chuyển sang các búp bê, lời của Chu Tàng Mặc dần trở thành lời ngoài lề.

 

“Các em bao giờ nghĩ rằng, trong cơ sở nhiều nữ sinh như , tại chọn các em ? là tùy tiện chọn .”

 

Ống kính khoanh con búp bê đầu tiên, Lư XX mặc đồ bệnh nhân.

 

“Không chỉ vẻ tự nhiên, mà còn tài năng xuất chúng, như mới xứng đáng chọn!

 

hủy diệt các em, là để tạo nên nghệ thuật vĩ đại.

 

các em c.h.ế.t ở độ tuổi nhất, bằng cách nhất.”

 

Ống kính lia sang , con búp bê thứ hai là một cô gái mặc váy ngủ, hai b.í.m tóc vắt qua vai. Thẻ n.g.ự.c ghi: Trịnh XX.

 

“Các em điều gì đời gây chấn động ? Bi kịch. Bi kịch là thứ lay động lòng nhất.

 

“Các em bi kịch là gì ? Hủy diệt những thứ đẽ nhất cho khác xem, đó gọi là bi kịch.

 

“Các em sống đẽ bao nhiêu, khi c.h.ế.t bi t.h.ả.m bấy nhiêu. Sự hủy diệt sinh mệnh của các em tạo nên bi kịch hảo nhất.”

 

Con búp bê thứ ba mặc áo thun cộc tay và quần dài, tóc mái bằng em gái. Trên thẻ n.g.ự.c là: Tôn XX.

 

biến cái c.h.ế.t đẽ của các em thành những tác phẩm hội họa vĩ đại, lưu truyền trăm đời, đó gọi là bất hủ!

 

“Các em điều gì mà thỏa mãn?”

 

Ống kính từ từ đẩy tới.

 

Con búp bê thứ tư mặc váy dài tối màu, tóc dài ngang eo, thẻ n.g.ự.c : Chu X.

 

“Các em yêu thích mỹ thuật đến thế, hiến cho mỹ thuật, hóa thành một phần tác phẩm của , đây là vinh hạnh của các em!

 

“Vậy mà các em hiểu chuyện, đến quấy rối trong giấc mơ của , khiến ngủ yên. đành mời cao nhân, nghĩ cách .”

 

Con búp bê thứ năm mặc áo thun cộc tay và quần short, hai b.í.m tóc tết nhỏ vểnh lên. Thẻ n.g.ự.c : Diêu XX.

 

theo lời cao nhân chỉ dẫn, thành những con búp bê nhỏ theo hình dáng của các em. Thu hồn oan của các em trong, dán bùa trấn tà phong ấn ở đây, thờ cúng tại chỗ .

 

“Người mỹ thuật như chúng , gì cũng đến tận cùng. Cơ thể của các em, tinh xảo điêu khắc. Khuôn mặt của các em, tự tay vẽ. Xem, vẽ giống các em .”

 

Con búp bê thứ sáu là một cô gái mặc đồng phục học sinh cấp hai mùa hè, thẻ n.g.ự.c : Tô X.

 

“Ngay cả quần áo của các em cũng là do phu nhân , dựa theo trang phục khi các em , từng đường kim mũi chỉ, tự tay may phiên bản thu nhỏ.

 

đối xử với các em bao.”

 

Màn hình lướt qua cuối bàn thờ, nơi con búp bê thứ bảy.

 

Váy liền màu trắng, mái tóc mềm mại rủ xuống vai, thẻ n.g.ự.c : Khâu Nguyệt.

 

cúng dường đồ ăn ngon, thắp hương ngày đêm. Các em đừng điều, ngoan ngoãn, náo loạn nữa…”

 

Chu Tàng Mặc bước đến bàn thờ: “Nếu còn lời, thì chỉ đơn giản là trấn áp các em trong búp bê nữa .”

 

Hắn cắm nén hương trong tay lư hương nhỏ: “ nhất định sẽ mời cao nhân phép, khiến các em hồn siêu phách tán, vĩnh viễn …”

 

“Xoạt…” là tiếng giấy gió thổi xô lệch nhẹ.

 

Có lẽ khi Chu Tàng Mặc đưa tay thắp hương, mang theo một chút gió nhỏ, lá bùa mặt một con búp bê nào đó thổi bay.

 

Màn hình chợt lóe lên đặc tả, khuôn mặt búp bê còn lá bùa che chắn, đôi mắt đen thui thẳng ống kính.

 

Chu Tàng Mặc giật , tay cầm hương run lên.

 

Nén hương ở giữa ba nén gãy, đầu hương đang cháy rơi xuống mu bàn tay .

 

Hắn bỏng kêu lên một tiếng, tay hất mạnh đổ lư hương.

 

Lư hương lăn lông lốc va , đổ nến.

 

Chu Tàng Mặc vội vàng đỡ, tay va bàn thờ khiến bàn thờ lắc mạnh rầm rầm.

 

Búp bê đổ, bùa bay tán loạn, nến tắt.

 

Phụ đề âm thanh hỗn loạn: tách, rầm, xoẹt.

 

Ụp.

 

Màn hình chìm mảng tối đen, nổi lên tiếng Chu Tàng Mặc thở hổn hển cùng lời độc thoại của : “Ối trời, té c.h.ế.t .”

 

“Tối quá, điện thoại ? Đèn pin điện thoại chiếu một chút. À đúng , điện thoại ném trong phòng ngủ .”

 

Kèm theo tiếng mò mẫm sột soạt: “Tìm thấy .”

 

“Tách tách tách.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-159-long-ac-mong.html.]

 

Hình như thứ gì đó bước bằng những bước chân nhỏ vụn vặt chạy qua mặt.

 

“Tiếng gì ?”

 

Xẹt, lửa bật lửa sáng lên. Chu Tàng Mặc giơ bật lửa, khuôn mặt lờ mờ hiện từ bóng tối, ánh lửa chiếu từ lên khiến khuôn mặt gồ ghề.

 

Hắn nhặt một cây nến ngang đất châm lửa, quỳ rạp đất, duỗi tay giơ nến, nhưng ánh lửa yếu ớt càng cho chỗ tối thêm sâu, chỉ ở nơi sáng.

 

Không rõ gì cả.

 

Hắn chú ý thấy điều gì đó, đưa nến gần mặt đất. Chiếu sáng lên bàn thờ đổ, lư hương lật, hương tắt, bùa rải rác.

 

Chu Tàng Mặc một tay chống đất, bối rối : “Búp bê ? Rơi hết ?”

 

Không thấy một con búp bê nào.

 

“Tách tách tách.” Tiếng động vụn vặt vang lên như những thanh đũa chọc xuống đất, trong ánh nến một đôi chân nhỏ bằng gỗ lướt qua nhanh chóng chạy .

 

Chu Tàng Mặc cứng đờ, hai mắt trừng trừng chỗ đó.

 

“Vừa là cái gì?” Cơ mặt run rẩy, “Hình như là gỗ, gỗ.”

 

Sột soạt.

 

Có thứ gì đó bò lên vai .

 

Chu Tàng Mặc dám đầu. Cổ cứng đờ, từ từ đảo mắt, liếc bờ vai.

 

Liếc thấy một bàn tay nhỏ nhắn, các khớp ngón tay rõ ràng bằng gỗ, từ phía bám lên vai .

 

Chu Tàng Mặc kêu “oàng” một tiếng quái dị, lắc mạnh bờ vai, cây nến hất văng ngoài.

 

Cây nến lăn đất, ánh lửa lập lòe, chiếu bảy con búp bê nhỏ đang thẳng mặt đất.

 

Tất cả lá bùa mặt các búp bê rơi hết.

 

Bảy đôi mắt chấm mực đen đồng loạt chằm chằm , khóe miệng chúng treo cùng một nụ .

 

Chu Tàng Mặc bệt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, “Làm , thế ? Sao tất cả đều lên?”

 

Lửa nến tắt khi lăn, căn phòng chìm bóng tối.

 

Hắn gào lên một tiếng, bò về phía cánh cửa.

 

Trước hết chạm tường, tay mò mẫm trong bóng tối. cửa dường như còn ở đó nữa.

 

“Cửa ? Cửa ? Công tắc đèn ?” Hắn nôn nóng lẩm bẩm.

 

“Tạch tạch tạch, hì hì.”

 

Phía vang lên tiếng động lạ, càng dày đặc hơn. Những bóng đen nhỏ vây quanh, những bàn tay nhỏ xíu cứng nhọn cào cẳng chân .

 

“Đừng chạm , đừng chạm , , !”

 

Âm thanh hỗn loạn cho thấy Chu Tàng Mặc đang quờ quạng loạn xạ, mò mẫm điên cuồng: “Cửa ? Cửa ở ? Cửa…”

 

Cạch.

 

Hắn cuối cùng cũng chạm tay nắm cửa, cánh cửa mở một khe hở.

 

Chu Tàng Mặc xông khỏi cửa, đóng sầm cánh cửa .

 

Phía bên cánh cửa kêu cạch cạch liên hồi như nhiều bàn tay nhỏ cứng rắn đang đập .

 

Hắn c.h.ế.t dí cánh cửa.

 

Một lúc cuối cùng cũng còn tiếng động nữa.

 

Hắn thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống cánh cửa, rã rời, căm hận : “Sao mà khó đối phó thế? Xem vẫn mời đại sư...”

 

Giọng đột ngột dừng .

 

Hắn cánh cửa màu nhạt mặt: “Sao cửa màu ? Đây cửa nhà .”

 

Chu Tàng Mặc từ từ đầu. Phía , còn là nhà nữa.

 

Đó là một căn phòng nhỏ. Đèn huỳnh quang ống dài trần phát tiếng rít điện yếu ớt, ánh sáng trắng bệch bao phủ cả căn phòng.

 

Cửa sổ đối diện hẹp, bên trong bịt lưới thép bảo vệ, bên ngoài mới là cửa kính.

 

Bên ngoài cửa sổ là một màn đêm đen đặc, dày như thực thể.

 

Bên trái cửa sổ là một chiếc giường hẹp, trải ga trắng.

 

Đầu giường bằng sắt tróc sơn lở loét, vài dây đai vải bạt dùng để cố định rủ xuống.

 

Hình như đây là một phòng bệnh.

 

Phía đối diện giường bệnh, một đang xổm mặt tường, chỉ thấy tấm lưng.

 

Bờ vai gầy gò nhô lên bộ đồ bệnh nhân sọc dọc, một bàn tay đang vẽ nguệch ngoạc gì đó tường, theo động tác , xương bả vai rung lên bần bật.

 

 

Loading...