Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 156: Bí mật về Chu Tàng Mặc

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:59:00
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tài liệu màn hình cuộn xuống, dừng ở trang ảnh của Lư Thư Bình.

 

Mái tóc mềm mại rủ xuống vai, gương mặt trắng trẻo, ngoan hiền, như một đóa hoa nhài.

 

Chu Chính Chính bức ảnh: “Đêm hôm đó, Chu Tàng Mặc cứ như ma nhập, niệm đúng cái tên ‘Lư Thư Bình’.”

 

Trong tài liệu ghi rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lư Thư Bình.

 

Trong thời gian điều trị tại bệnh viện tâm thần, cô tự treo cổ lưới bảo vệ cửa sổ phòng bệnh.

 

Trần Hà nhớ , khi Chu Tàng Mặc đột ngột lên cơn hưng cảm, chằm chằm về hướng cửa Phật điện, lẩm bẩm tên Lư Thư Bình, hỏi một câu: “Lưỡi của cô tại dài như ?”

 

Lúc đó, trong ảo giác của Chu Tàng Mặc, chắc chắn thấy cảnh Lư Thư Bình khi c.h.ế.t.

 

Tại Chu Tàng Mặc như ?

 

Chỉ vì quá nhiều chuyện nên sinh nghi ngờ và sợ hãi bóng ma trong tâm trí?

 

Chu Chính Chính chỉ ngày tháng màn hình: “Theo thứ tự thời gian, Lư Thư Bình thể là nạn nhân đầu tiên. Hơn nữa, cô là bạn học của sư phụ .”

 

Trần Hà khựng , chú ý đến tuổi của Lư Thư Bình, quả nhiên là cùng tuổi với Thường Đình. Xem xét thời gian qua đời, là mười hai năm .

 

Chu Chính Chính cô gái trẻ trung xinh trong ảnh, : “Sư phụ , Lư Thư Bình mồ côi cha từ nhỏ, cô là một y tá, một nuôi cô khôn lớn.”

 

“Lư Thư Bình học giỏi, tài năng hội họa. Để giúp cô thi đỗ trường mỹ thuật mơ ước, tằn tiện, gửi cô đến Lớp Tập huấn Tàng Mặc để ôn luyện sáu tháng.”

 

“Sau khi kết thúc tập huấn, Lư Thư Bình trở về trường học, cũng tham gia kỳ thi đại học. Nghe là do trầm cảm nặng, nghỉ học và nhập viện trực tiếp.”

 

“Không lâu , cô tự treo cổ trong phòng bệnh.”

 

Chu Chính Chính dừng một lát, tiếp tục: “Đây chỉ là những điều sư phụ nhớ .

 

Chúng cử đến quê hương của Lư Thư Bình để tìm hiểu. Chờ liên lạc với , chúng sẽ thêm chi tiết.”

 

Trong mắt Chu Chính Chính lóe lên sự tàn nhẫn như vết d.a.o rạch: “Nếu tìm bằng chứng chứng minh những nữ sinh đều tự tử vì Chu Tàng Mặc xâm hại, Chu Tàng Mặc nhất định sẽ tử hình!”

 

Lòng Trần Hà nặng trĩu như tảng đá lớn, cô nên lời.

 

Một lúc , cô mới nhớ thấy Thường Đình, hỏi: “Cảnh sát Thường vẫn còn viện ?”

 

“Vẫn đó, bác sĩ bảo ở vài ngày. cử Trương Hựu ở canh gác .”

 

Trần Hà hỏi: “Còng ?”

 

“Còng .”

 

“Thế thì .”

 

“Còng ai ?”

 

Một giọng đột ngột vang lên phía .

 

Hai , đồng thời nhảy dựng lên.

 

Thường Đình đang chống tay lưng ghế của họ, thò đầu giữa hai , cũng đang màn hình máy tính, suýt chút nữa đụng trúng.

 

Anh che đầu: “Cẩn thận! Đầu mới đỡ hơn một chút, các cô mà đụng hỏng nữa thì đền nổi !”

 

Trần Hà Chu Chính Chính: “Không còng ?”

 

“Ha ha. Trốn trại đấy.” Chu Chính Chính vẫy tay về phía bên cạnh: “Bắt lấy.”

 

Hai đồng nghiệp đáp lời, bao vây tiến đến.

 

“Khoan , khoan !”

 

Thường Đình tư thế phòng thủ, nhanh chóng rút một tờ giấy, giơ lên mặt như thẻ bài miễn tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-156-bi-mat-ve-chu-tang-mac.html.]

 

“Nhìn cho rõ đây các vị tổ tông! Xuất viện , bác sĩ cho đấy!”

 

Chu Chính Chính giật lấy xem, là giấy chẩn đoán xuất viện.

 

Kiểm tra xong, cuối cùng cô vẫy tay, hai đồng nghiệp rút lui.

 

Thường Đình đắc ý: “Thể chất của thế nào chứ, lẽ cần …”

 

Liếc thấy nắm đ.ấ.m của tử nổi gân xanh, vội vàng đổi giọng: “Có một phát hiện quan trọng.”

 

Anh lật tay, đưa một lọ thuốc: “Sở dĩ Chu Tàng Mặc phát điên là vì cái thứ .”

 

Chu Chính Chính đón lấy, nhãn tiếng Anh lọ, ngạc nhiên: “Thuốc trị trầm cảm?”

 

Thường Đình giơ ngón cái lên: “Vẫn là tử của học thức, như hai mù chữ tiếng Anh.”

 

Tối hôm , Chu Tàng Mặc đột nhiên lên cơn hưng cảm trong quá trình thẩm vấn, đó đụng đài sen của tượng Phật và bất tỉnh.

 

Mọi đưa về Thiền phòng, một lúc tỉnh . ý thức vẫn tỉnh táo, trạng thái vô cùng sợ hãi, lẩm bẩm “ ma” gì đó.

 

Hắn còn liên tục bò dậy ngoài.

 

Mọi phiên khống chế , mệt mỏi vô cùng, cuối cùng đành dùng vải buộc tay chân .

 

Hắn quằn quại như một con sâu một lúc, cuối cùng cũng ngủ .

 

Lão trụ trì tìm hộp thuốc, xử lý vết thương ở cánh tay của Chu Tàng Mặc, băng bó xong. Lau mồ hôi đầu trọc, gọi hai viên cảnh sát một bên.

 

“Thí chủ cảnh sát, bần tăng cần phản ánh một tình huống.”

 

Lão trụ trì , mấy ngày Chu Tàng Mặc uống với ông, rằng gần đây ngủ kém, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng, ban ngày tinh thần uể oải, như thể ác quỷ quấy nhiễu.

 

Khi ở nhà, tìm cách, thậm chí còn tìm đạo sĩ cao nhân, xin tượng gỗ đào, bùa trấn tà. Cũng mấy hiệu quả.

 

Lần đến chùa ở tạm, cũng là cầu Phật tổ phù hộ.

 

Có thể là cầu cả cửa Phật và cửa Đạo, song song tiến hành.

 

Chu Tàng Mặc sẵn lòng quyên cúng đúc một pho tượng Phật dát vàng, chỉ cầu hóa giải tà khí, thể ngủ yên vô sự.

 

Số tiền cúng dường đưa hậu hĩnh, lão trụ trì màng chê bai núi trông núi nọ”, vô cùng cảm kích, lập tức tặng một mặt dây chuyền Thần chú Lăng Nghiêm trị giá 888 tệ, còn nguyện lập đàn tụng trì để trừ tà.

 

“A Di Đà Phật, thí chủ cảnh sát xin minh xét, bần tăng lừa gạt ông .”

 

Lão trụ trì mặt mày ủ rũ: “Kinh cũng niệm, phúc cũng cầu, pháp sự cũng , lừa gạt ai, hàng thật giá thật!”

 

Cao Anh ngập ngừng : “Vậy… trông vẻ tác dụng gì?”

 

Lão trụ trì chắp tay, lo lắng: “Lão tăng nghĩ, lẽ là do nghiệp chướng của Chu thí chủ quá nặng, khó mà tiêu trừ. Hay là, thí chủ cảnh sát đưa Chu thí chủ đến bệnh viện xem ?”

 

Cao Anh tâm đắc: “Đại sư lý. Chỉ là đường núi băng tuyết tan, đêm nay thể . Ngày mai xem tình hình đường sá tính. Nếu , chúng sẽ đưa khám.”

 

Anh chuyện cũng ảnh hưởng, nửa cổ nửa kim.

 

Lúc Trịnh Tài phát hiện.

 

Anh giơ một lọ t.h.u.ố.c lên: “Anh, bàn đầu giường một lọ thuốc, nhãn mác tiếng Anh, hiểu…”

 

Hai viên cảnh sát và một lão hòa thượng chuyền tay lọ thuốc, ai hiểu .

 

Cuối cùng đành dùng phần mềm điện thoại dịch, dịch vài từ khóa hướng dẫn sử dụng thuốc: giảm nhẹ, trầm cảm…

 

Cao Anh kinh ngạc: “Chu Tàng Mặc trầm cảm ư? Chưa từng .”

 

“Hình như trầm cảm nặng, sẽ ảo giác.” Trịnh Tài nhớ chút kiến thức rời rạc, ngập ngừng : “Đây là nguyên nhân thấy ma đêm qua ?”

 

 

Loading...