Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 153: Giá Của Một Mạng Người

Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:49:46
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảnh sát từng khai quật hài cốt của Khâu Nguyệt ở Thung lũng Bắc Lộ, Chu Chính Chính mặt tại hiện trường nên rõ hình dáng của thung lũng.

 

Tuy nhiên, trong bức tranh sơn dầu, bố cục phong cảnh xử lý theo lối nghệ thuật, khiến Chu Chính Chính khi xem qua nhận đó là nơi từng đến.

 

Trần Hà, với con mắt chuyên môn của một họa sĩ, dễ dàng nhận hơn.

 

Cô cảm thấy góc từ cao trong bức tranh dường như chính là vị trí nơi cô từng rơi xuống vách đá. Như thể họa sĩ khi đặt giá vẽ ngay bậc đá đó và từ đó vẽ nên tác phẩm .

 

Trần Hà nheo mắt bức ảnh nhỏ. Dù cố gắng đến mấy, cô cũng chỉ thấy những gam màu xám đậm nhạt, thể phân biệt màu sắc.

 

Thế nhưng, bằng trực giác sắc bén của , cô nhanh chóng nhận một điểm bất thường.

 

Cô chỉ một chỗ bức tranh, khẽ hỏi: “Chính Chính, chỗ màu đỏ ?”

 

Chu Chính Chính sững sờ, chợt nhớ chuyện Trần Hà mù màu, trong lòng thoáng nhói đau.

 

kỹ chỗ đó, ánh mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc: “ . Có một chút màu đỏ.”

 

Tranh sơn dầu phong cảnh, cảnh xa thường phác họa chi tiết. Hơn nữa đây là ảnh chụp nhỏ, càng mờ hơn.

 

Chút màu đỏ đó, so với bộ bức tranh, chỉ chiếm một diện tích nhỏ, như một giọt m.á.u loang , đọng giữa khung cảnh đầu thu xanh úa vàng.

 

Rõ ràng đó là một bụi hoa đỏ.

 

Chu Chính Chính nuốt nước bọt, giọng khàn : “Hình như… đó chính là vị trí tìm thấy hài cốt của Khâu Nguyệt.”

 

Hơi thở của Trần Hà trở nên dồn dập. Cô lật nhanh đến phần mô tả tác phẩm.

 

Tên tác phẩm là “Sự Nở Rộ Đang Ngủ Yên”. Thời gian bán…

 

Trần Hà đột nhiên biến sắc, chỉ dòng ngày tháng: “Ngày bán, là sáu tháng khi Khâu Nguyệt mất tích!”

 

Vẽ một bức tranh sơn dầu cần nhiều thời gian. Mỗi lớp màu chờ khô mới thể vẽ lớp tiếp theo.

 

Với độ tinh xảo và cảnh vật phức tạp của bức Sự Nở Rộ Đang Ngủ Yên , ít nhất mất một tháng mới thể thành.

 

Thế nhưng, thời điểm đó, hạt giống hoa bỉ ngạn Khâu Nguyệt còn thể nảy mầm, chứ đừng đến việc nở hoa...

 

Không, đúng.

 

Trần Hà chằm chằm bức tranh, đột nhiên hiểu một điều.

 

Cô nắm chặt tờ giấy trong tay, giọng run run thốt : “Hạt giống hoa… là do Chu Tàng Mặc rắc xuống!”

 

Chu Chính Chính thoạt đầu còn hiểu, nhưng chỉ vài giây sững , bàng hoàng nhận .

 

Trước đó, khi Hình Yêu bắt cóc Tống Chu đến tiệm sửa xe Thanh Đức, tưởng rằng sắp tiễn Tống Chu lên đường, tự mãn kể quá trình g.i.ế.c hại Khâu Nguyệt.

 

Tuy nhiên, trong lời kể của , nhắc đến chuyện hạt giống hoa bỉ ngạn.

 

Hình Yêu vốn ám ảnh với từng chi tiết khi g.i.ế.c , tuyệt đối thể bỏ sót một chi tiết kỳ lạ như .

 

Vậy thì lời giải thích duy nhất là — gieo hoa .

 

Mà là Chu Tàng Mặc.

 

Ông đến Thung lũng Bắc Lộ lâu khi Khâu Nguyệt chôn, chắc chắn là cùng Hình Yêu, bởi chỉ Hình Yêu mới vị trí chính xác.

 

Ông bắt Hình Yêu chỉ chỗ chôn, tự tay gieo hạt giống hoa lên lớp đất phủ t.h.i t.h.ể Khâu Nguyệt.

 

Khi ông cấy từng hạt xuống đất, khuôn mặt hẳn mang một nụ méo mó, lạnh lẽo và đẫm máu.

 

Sau đó, ông đến nơi Trần Hà từng rơi xuống vách đá, dựng giá vẽ lên, cố tình chọn góc trùng với vị trí của cô, phác thảo bố cục.

 

Cuối cùng, ông vẽ nên bức tranh phong cảnh .

 

Một bức tranh tưởng như bóng , nhưng thực ẩn chứa hai kẻ vô hình —

 

Một cô gái, để tìm bạn mất liên lạc, đến tận vách đá .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-153-gia-cua-mot-mang-nguoi.html.]

 

Cô tuyệt vọng xuống thung lũng xinh , nhưng hề rằng bạn của đang chôn sâu nhất nơi đó.

 

Rồi, cô rơi xuống.

 

Một tan xương nát thịt. Một cuối cùng sẽ nở rộ.

 

Khi Chu Tàng Mặc vẽ bức tranh , chắc chắn ông rơi cơn điên loạn, tự cho là một nghệ sĩ cuồng say, vung cọ giữa ranh giới của sự sống và cái c.h.ế.t.

 

Thực chất, ông chỉ là một con ma cà rồng đang bò rìa địa ngục.

 

Trần Hà bóp chặt tờ giấy trong tay, tiếng giấy nhàu nát vang lên khô khốc. Cơn căm hận trong lồng n.g.ự.c cô sôi trào như dung nham, thiêu đốt từng mạch m.á.u nóng rực.

 

Cô cúi đầu, giọng trầm thấp nhưng kiên định:

“Bức tranh lấy cảm hứng từ vụ sát hại Khâu Nguyệt. Nó thể hiện một tội ác che giấu vẻ của phong cảnh.”

 

Chu Chính Chính cũng hiểu . Cô chỉ giá bán ghi trong tài liệu, khẽ hỏi Trần Hà:

“Họ bán đắt như vì ý nghĩa đằng bức tranh ?”

 

Trần Hà xuống con ghi trong hồ sơ — giá giao dịch: hai triệu nhân dân tệ.

 

Cô tính toán một chút : “Kích thước trung bình, mua là nhà sưu tập nước ngoài. Mức giá … cũng bình thường thôi.”

 

“Oa!” Chu Chính Chính tròn mắt. “Tranh sơn dầu đắt đến ?”

 

“Giá của tranh sơn dầu dựa giá trị nghệ thuật,” Trần Hà giải thích, giọng bình tĩnh. “Danh tiếng, địa vị xã hội, thậm chí cả mạng lưới quan hệ đều ảnh hưởng đến giá bán.”

 

Cô giơ tay phác họa trong khí đường nét của bậc thang:

“Chu Tàng Mặc, trong giới họa sĩ sơn dầu trong nước, thuộc tầng lớp . Bản bức tranh cũng là một tác phẩm xuất sắc, nên mức giá phù hợp với đẳng cấp của ông .”

 

Sự “đẳng cấp” trong giới hội họa phân chia rõ ràng, dựa giá giao dịch của các tác phẩm bán tại những sàn đấu giá lớn trong và ngoài nước.

 

Các bậc thầy hàng đầu của giới mỹ thuật trong nước, giá tranh thể lên tới hàng chục triệu.

 

Còn Chu Tàng Mặc, dù tôn xưng là “Đại sư sơn dầu”, hồ sơ triển lãm cũng ghi như , nhưng thực chất chỉ là danh xưng thổi phồng trong giới, thể xếp hàng đầu.

 

Với địa vị của ông , một tác phẩm tinh xảo, bán từ một đến ba triệu là điều bình thường.

 

Trần Hà kết thúc phần giải thích, chậm rãi bổ sung:

“Một phòng tranh hoặc thương hành nghệ thuật, chỉ cần hợp tác lâu dài với một hoặc hai họa sĩ ở đẳng cấp như Chu Tàng Mặc, là đủ để duy trì hoạt động.”

 

Ở chiếc máy tính gần đó, một cảnh sát đeo kính thấy, ngẩng đầu lên :

“Thương Hành quả là đáng gờm, lẽ kiếm nhiều tiền.”

 

Hai đồng loạt .

 

Chu Chính Chính giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp bên điều tra kinh tế của chúng .”

 

Rồi hỏi: “Ghê gớm đến mức nào?”

 

“Các cô xem .” Cảnh sát điều tra kinh tế mở một tập báo cáo màn hình. “Đây là tình hình kinh doanh qua các năm của Hành Xương Nghệ Hàng.”

 

Hai cùng cúi xuống xem.

 

“Quy mô của công ty coi là nhỏ,” cảnh sát tiếp, “nhưng doanh thu đáng kinh ngạc. Mỗi năm đều đạt hàng chục triệu, năm thậm chí vượt hơn trăm triệu.”

 

Ngón tay lướt qua vài hàng dữ liệu trong bảng:

“Đặc biệt là năm sáu năm , con tăng liên tục qua từng năm, tổng cộng hơn bốn trăm triệu. những năm đó thì trở bình thường.”

 

Năm sáu năm… bốn trăm triệu.

 

Nghe đến con khổng lồ , tim Trần Hà đập mạnh. Một lớp mồ hôi lạnh rịn trán cô.

 

Lúc , cô mới nhận rằng đằng Hành Xương Thương Hành là một mạng lưới lợi ích khổng lồ.

 

Số tiền quá lớn — lớn đến mức đủ khiến những kẻ tham lam trở nên điên cuồng, sẵn sàng vì lợi ích của mà nghiền nát bất cứ ai cản đường.

 

Tống Chu cuốn một vòng xoáy nguy hiểm hơn nhiều so với những gì cô từng tưởng tượng.

 

 

Loading...