Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 152: Hình Xăm Con Bướm

Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:49:45
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Tàng Mặc chằm chằm về phía cửa điện, hai mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm như đang chuyện với một vô hình.

 

Cái lạnh thấm sâu xương tủy.

 

Trịnh Tài nuốt nước bọt:

“Anh... còn kiên định ...”

 

Cao Anh lẩm bẩm:

“Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa...”

 

“Rầm! Rầm! Rầm!”

 

Cửa điện đột nhiên rung chuyển dữ dội, như một lực mạnh nào đó đang đập từ bên ngoài!

 

Chu Tàng Mặc sợ hãi hét lên, giãy giụa dữ dội.

 

Hai cảnh sát cũng tiếng đập cửa bất ngờ cho sững sờ, kịp phản ứng thì ông vùng thoát.

 

Chu Tàng Mặc bỏ chạy, chạy gào thét t.h.ả.m thiết:

“Phật Tổ cứu !”

 

“Ầm!”

 

Ông đ.â.m đầu đài sen khổng lồ.

 

Chu Tàng Mặc trợn trừng đôi mắt trắng dã, cơ thể mềm nhũn ngã gục xuống đất.

 

Hai cảnh sát hoảng hốt chạy đến.

“C.h.ế.t , lẽ đ.â.m c.h.ế.t !”

“Vẫn còn thở, vẫn còn thở...”

 

lúc đó, cánh cửa đại điện kẽo kẹt mở một khe hở.

 

Hai kinh hãi đầu . Gió lạnh lùa từ khe cửa, những lá cờ kinh trong đại điện tung bay phần phật, như bóng ma đang nhảy múa giữa trung.

 

Một cái đầu trọc thò từ khe cửa.

 

“A Di Đà Phật. Bần tăng thấy tiếng ồn ào nên đến xem thử. Cảnh sát thí chủ, chuyện gì ? Ôi chao, Chu thí chủ thế ?”

 

Hóa đập cửa chính là trụ trì của ngôi chùa.

 

Hai cảnh sát , vẻ mặt vô cùng câm nín.

 

lúc , “bộp” một tiếng, gió thổi đổ giá đỡ điện thoại. Chiếc điện thoại rơi xuống đất.

 

Trên màn hình máy tính bảng của Trần Hà, những đang bận rộn trong điện khỏi khung hình. Góc từ lên chỉ còn pho tượng Phật.

 

Ánh sáng chập chờn của đèn trường minh khiến nét mặt tượng Phật dường như sống động hơn bao giờ hết.

 

Khóe miệng mang đường cong trang nghiêm của sự phán xét, vẻ từ bi xen lẫn một phần phẫn nộ kim cương, xuống những con xa chân.

 

"Chu Tàng Mặc, ông quá nhiều việc ác, Phật Tổ cũng cứu ông ." Trần Hà tượng Phật màn hình, khẽ lầm bầm.

 

Tuy nhiên, cô cũng ngờ chuyện diễn như .

 

Khi Chu Tàng Mặc bắt đầu bôi nhọ Khâu Nguyệt, cô nổi giận đùng đùng, bật micrô.

 

Cô chỉ lạnh một tiếng hỏi một câu:

"Hiệu trưởng Chu, cánh tay của ông còn đau ?"

 

Khi thấy Chu Tàng Mặc đảo mắt tìm kiếm xung quanh mà phát hiện nguồn âm thanh, cô cố tình nhắc nhở hướng:

"Hiệu trưởng Chu? Ông đang tìm ?"

 

Ý định ban đầu của cô giả ma dọa ông , dù đây cũng là một buổi hỏi cung chính thức.

 

Cô chỉ đối chất với Chu Tàng Mặc về những chi tiết liên quan đến vụ Khâu Nguyệt hại.

 

rõ ràng, Chu Tàng Mặc hiểu lầm là Khâu Nguyệt hiển linh, dọa đến phát điên.

 

Trần Hà cảm thấy tiếc. Cô còn kịp moi thêm thông tin về Tống Chu thì ông phát điên.

 

Việc tìm bất kỳ manh mối nào về tung tích của Tống Chu càng khiến cô thêm chán nản.

 

Trước đó, dọa Phó Vĩ Như thì vẫn phát điên. Chu Tàng Mặc đúng là đồ vô dụng.

 

... tại ông nhát gan đến mức ? Có gì đó đúng.

 

Trần Hà cau mày, trong lòng dấy lên một cảm giác băn khoăn.

 

Đêm khuya. Chu Chính Chính kết thúc cuộc họp trực tuyến, hình ảnh đại điện biến mất khỏi màn hình.

 

Một lúc , Chu Chính Chính gọi điện thoại đến:

"Chu Tàng Mặc tỉnh , đồng nghiệp bên đó . Tuy nhiên, ông thương trong quá trình hỏi cung, chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của cảnh sát. Có lẽ phiền phức, nhưng , chúng sẽ xử lý thỏa. hỏi sở giao thông, ngày mai đường cao tốc sẽ thông. Công việc ở Lam Chu cũng gần xong, hầu hết đồng nghiệp của chúng sẽ rút về. Cô... về Tề An cùng ?"

 

Chu Chính Chính hỏi bằng giọng thận trọng.

 

Trần Hà nghĩ ngợi gì, liền trả lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-152-hinh-xam-con-buom.html.]

"Được."

 

Tống Chu thể chiếc xe Volkswagen màu đen đó đưa về Tề An. Cô nóng lòng trở về, dù tạm thời tìm thấy , cô vẫn ở gần hơn.

 

Cúp điện thoại, Trần Hà yên tại chỗ lâu.

 

để mất Tống Chu ở Lam Chu, nhưng một về nhà.

 

Cô chậm rãi trèo lên giường, cuộn .

 

Sự tĩnh lặng trong phòng bao trùm lấy cô, như lớp sương mỏng lan rộng trong đêm, khiến thở cũng trở nên chậm chạp.

 

Cô đơn đến cùng cực, yên tĩnh như cái c.h.ế.t.

 

*

 

Ngày hôm , Trần Hà cùng xe cảnh sát về Tề An, trở về ngôi nhà trống vắng.

 

Chu Chính Chính dặn cô yên tâm chờ tin tức, tùy tiện ngoài, sẽ của cảnh sát âm thầm bảo vệ cô.

 

Trần Hà ở nhà, sống trong nỗi lo âu ngày qua ngày.

 

Lại thêm một ngày trôi qua, là ngày cuối cùng của tháng Mười Một.

 

Sáng sớm, Trần Hà thể chờ đợi thêm, trong lòng nóng ruột gọi điện hỏi thăm tình hình thì điện thoại của Chu Chính Chính gọi đến .

 

“Cô tiện đến cục một chuyến ?”

 

Tim Trần Hà lập tức thắt : “Có tin tức gì về Tống Chu ?”

 

Chu Chính Chính vội đáp: “Tạm thời .”

 

Tim Trần Hà chùng xuống.

 

Chu Chính Chính áy náy : “Chúng đang dùng biện pháp để truy tìm tung tích Tống Chu. đến nay, chiếc xe Volkswagen vẫn tìm thấy. Các mối quan hệ xã hội của vợ chồng Chu Tàng Mặc cũng đang rà soát, tạm thời phát hiện nào giống Chị Áo Phao.”

 

Cậu vô vọng thêm một câu: “Đừng lo lắng, sẽ tin tức thôi.”

 

Trần Hà nhắm mắt , cố nén sự lo lắng trong lòng: “ hiểu.”

 

Chu Chính Chính dừng một chút : “Hiện tại một thứ cần cô giúp xem qua. sẽ bảo đồng nghiệp đang canh gác bên ngoài nhà cô lái xe đưa cô đến.”

 

Nửa giờ , trong một phòng họp, Trần Hà gặp Chu Chính Chính.

 

Trên bàn dài, bày la liệt các tập tài liệu và sổ sách kế toán, chất thành từng đống nhỏ.

 

Trước vài chiếc máy tính, các cảnh sát đang bận rộn.

 

Chu Chính Chính ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, thấy cô, liền dậy chào đón: “Trần Hà!”

 

Trần Hà quanh khung cảnh, hỏi: “Đang gì thế ?”

 

“Đây đều là tài liệu của Hành Xương Thương Hành, đội điều tra hình sự chúng đang phối hợp với đội điều tra kinh tế để kiểm tra sổ sách của họ.”

 

“Nhiều sổ sách ?” Trần Hà ngạc nhiên.

 

Chu Chính Chính vỗ một chồng sổ sách mặt, : “Hành Xương thế lực lớn, luôn tìm cách ngăn cản việc điều tra Thương Hành, viện cớ rằng tội ác của Hình Yêu chỉ là hành vi cá nhân. Cục trưởng Tiêu của chúng nỗ lực mới xin quyền điều tra. Tất cả tài liệu tài chính của Thương Hành trong mười năm thành lập đều giữ ở đây.”

 

Cậu kéo một chiếc ghế mời cô xuống, đặt một xấp tài liệu dày cộp mặt cô.

 

“Đây là tài liệu về các tác phẩm của Chu Tàng Mặc mà Thương Hành kinh doanh trong những năm qua, do chúng điều tra . Chúng rành về hội họa, cô giúp xem vấn đề gì ?”

 

Trần Hà lật xem từng trang.

 

Những tác phẩm nghệ thuật như tranh sơn dầu của các danh họa, đặc biệt là những bức bán nước ngoài, cứ bán là bán . Cần trải qua nhiều cấp phê duyệt, ví dụ như từ bộ phận văn hóa hoặc hải quan.

 

Những tài liệu chính là hồ sơ phê duyệt việc xuất khẩu tranh của Chu Tàng Mặc, kèm theo là hình ảnh mẫu tác phẩm.

 

Tổng cộng hơn hai mươi bức, gồm phong cảnh, tĩnh vật và chân dung.

 

“Hình như gì bất thường…” Trần Hà lật .

 

Đột nhiên, động tác của cô dừng . Cô khựng ở một trang.

 

Trên trang giấy in hình mẫu tác phẩm nhỏ bằng lòng bàn tay là một bức tranh phong cảnh.

 

Kỹ thuật vẽ dĩ nhiên . Dù Trần Hà thể thấy màu sắc, cô vẫn nhận đây là một bức tranh sơn dầu trình độ cao.

 

hiểu phong cách vẽ của Chu Tàng Mặc và thể chắc chắn rằng đó là tác phẩm của chính ông .

 

… cô chằm chằm tài liệu lâu mà động đậy.

 

Chu Chính Chính nhận điều đó, cúi hỏi: “Sao , cô phát hiện điều gì ?”

 

Trần Hà rút tờ giấy đó , từ từ giơ lên: “Cậu thấy phong cảnh quen ?”

 

Chu Chính Chính một lúc, sắc mặt biến đổi: “Hình như là… Thung lũng Bắc Lộ!”

 

 

Loading...