Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 148: Chiếc Điện Thoại Ở Tiệm Bánh Bao (Phần 2)

Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:49:41
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sự im lặng của Trần Hà chất chứa đầy kinh ngạc tột độ.

 

Trong hành lang bệnh viện trống vắng, giọng của Châu Chính Chính vọng : “Chiếc điện thoại mà sư phụ nhặt là của Khâu Nguyệt.”

 

Sau khi còng Thường Đình trong phòng bệnh và thu giữ chìa khóa dự phòng, Châu Chính Chính trở tiệm bánh bao để tiếp tục kiểm tra hình ảnh từ camera giám sát.

 

Anh phát hiện tại đúng vị trí nơi nhặt điện thoại của Khâu Nguyệt, từng một chiếc sedan Volkswagen màu đen đậu .

 

Chiếc xe thuộc loại khá đắt tiền. Camera của tiệm bánh bao và cửa hàng đối diện đều ghi hai bên xe, nhưng cửa kính dán phim tối màu, nên thể bên trong.

 

Chiếc xe đến từ hướng Lam Chu, dừng tại chỗ đó một tiếng rưỡi — trùng khớp với thời điểm Khâu Nguyệt đăng bài Weibo.

 

Khoảng mười phút khi bài đăng cuối cùng của Khâu Nguyệt xuất hiện, cửa sổ ghế lái hạ xuống một khe nhỏ, và một chiếc điện thoại ném , rơi xuống lớp tuyết bên cạnh xe.

 

Mục đích của trong xe khi vứt bỏ điện thoại lẽ là để tránh theo dấu vết công nghệ, sợ rằng ngay cả điện thoại tắt nguồn cũng thể định vị, nên quyết định loại bỏ .

 

Sau đó, chiếc xe khởi động và rời khỏi phạm vi giám sát.

 

Người trong xe hề bước xuống, hề lộ mặt từ đầu đến cuối.

 

Điều đó nghĩa là, trong xe vẫn thể kết nối mạng mà cần tiệm bánh bao.

 

Có lẽ họ khảo sát địa điểm từ và nắm rõ mật khẩu Wi-Fi của quán.

 

Một kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn chu đáo từ đầu.

 

Châu Chính Chính qua điện thoại:

“Chúng theo hành trình của chiếc xe, trích xuất bộ camera giám sát dọc đường. Có một camera đo tốc độ radar chụp tài xế. Người lái xe là—”

 

Một giọng mơ hồ xen :

“Châu Chính Chính… Châu Chính Chính…”

 

Anh nhíu mày.

“Sư phụ gọi hồn nữa . Cô chờ chút, qua xem.”

 

Anh về phòng bệnh.

 

“Sư phụ, còng một tay đủ ? Em còn một cái nữa đây.”

 

“Sợ , sợ , đồ đại nhân?”

 

Thường Đình tựa lưng gối, giơ tay đầu hàng.

 

“Cho chuyện với cô Trần vài câu.”

 

Châu Chính Chính ném điện thoại cho .

 

Thường Đình dựng điện thoại gối, ghé sát tai :

“Trần Hà… lái chiếc xe đó…”

 

Anh nửa câu thì nhăn mặt, ôm trán. Cơn đau đầu đột ngột ập đến.

 

Bên , Trần Hà thót tim.

“Là ai?” – cô hỏi, giọng thấp .

 

Thường Đình im lặng một lúc lâu thở :

“Cô nghĩ là ai? Tống Chu ?”

 

Câu như mũi dao. Anh cố tình chọc chỗ đau khác, chỉ vì chính đang nhức đầu phát điên.

 

Trần Hà im lặng.

 

Anh rùng , thấy hối hận, liền thú thật:

“Nói thật cho cô thấy rõ.”

 

Camera radar vốn chỉ để ghi xe vi phạm, dùng để nhận dạng tài xế, nên hình ảnh cực kỳ mờ. Càng thể xác định ai ghế .

 

Chỉ thấy tài xế đội một chiếc mũ nỉ tối màu, vành hẹp. Đeo khẩu trang.

 

Cố ý che giấu danh tính.

 

Không thể phân biệt nam nữ.

 

Chiếc Volkswagen đen chạy đến ngoại ô Tề An, rẽ một khu vực camera giám sát—

biến mất.

 

Trần Hà ngạc nhiên thốt lên:

"Biến mất?"

 

Thường Đình :

"Là biến mất. Khu vực đó vài ngã rẽ, chắc chiếc xe rẽ lối nào. Nếu tiếp tục theo dõi thì chắc chắn sẽ tìm , nhưng cần thời gian.

 

"Thậm chí tệ hơn, khi kiểm tra biển xe, phát hiện đó là biển giả. Chúng thể chủ xe thật sự là ai.

 

"Biển giả dùng một thì thể sẽ dùng nữa. Vì , độ khó trong việc rà soát camera tăng lên gấp nhiều . Không thể thành trong ba, bốn ngày, thậm chí dám đảm bảo cuối cùng thể khóa chiếc xe ."

 

Lòng Trần Hà chùng xuống từng chút một.

 

Thường Đình lắc ngón tay trong khí tiếp tục :

"Bây giờ chúng cùng xem xét .

 

"Tài xế nắm mật khẩu Internet của tiệm bánh bao, gửi tin nhắn riêng và đăng Weibo từ .

 

"Dấu vết sử dụng can thiệp, tất cả tin nhắn gửi và nhận giữa cô và đó đều xóa.

 

"Điện thoại lau sạch, để dấu vân tay.

 

"Sau đó, vứt bỏ điện thoại. Mục đích lẽ là sợ cảnh sát công nghệ gì đó, ngay cả khi tắt máy vẫn thể định vị, nên dứt khoát vứt . Có thể là cực kỳ cẩn trọng.

 

"Thêm đó, xe dùng biển giả, tài xế cố ý cải trang, cố ý lái đoạn đường khó theo dõi...

 

"Loạt tình huống cho thấy lên kế hoạch tỉ mỉ, sự chuẩn từ ý thức chống điều tra cao."

 

Trần Hà im lặng lắng , nỗi sợ hãi như sương lạnh từ từ lan lên từ bàn chân, khiến cô lạnh toát.

 

Thường Đình dừng một chút, thấy cô phản ứng thì tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-148-chiec-dien-thoai-o-tiem-banh-bao-phan-2.html.]

"Ngoài , còn một sự trùng hợp nữa.

 

"Thời điểm Tống Chu biến mất ở tiệm sửa xe Thanh Đức, tuyết chỉ mới bắt đầu rơi, ảnh hưởng nhiều đến việc lái xe.

 

"Giả sử, chỉ là giả sử thôi. Tống Chu, vì một lý do nào đó, điện thoại của Khâu Nguyệt, lái chiếc xe Volkswagen , từ tiệm sửa xe Thanh Đức đến tiệm bánh bao.

 

"Tính theo thời gian, điều đại khái trùng với thời điểm kỹ thuật kiểm tra cho thấy điện thoại kết nối mạng.

 

"Mắt của họa sĩ tinh, Trần Hà. gửi ảnh chụp màn hình camera cho cô, cô giúp xem trong ảnh là Tống Chu ."

 

Trần Hà cuối cùng cũng khó khăn lên tiếng:

"...Không thể là ."

 

Thường Đình ngẩn :

"Chưa xem ảnh mà cô chắc chắn ?"

 

"Tống Chu... thể vứt bỏ điện thoại của Khâu Nguyệt." Giọng Trần Hà khẽ, nhưng trúng điểm mấu chốt.

 

Cô cố nén tâm trạng sắp sụp đổ, nhắm mắt , :

"Ngay cả khi lo định vị, cũng sẽ tìm một nơi cất giữ điện thoại cẩn thận, chứ bao giờ vứt bừa bãi bên đường.

 

"Chỉ cần còn chút khả năng hành động, nhất định sẽ để điện thoại vứt bỏ."

 

Thường Đình chợt hiểu :

"Có lý."

 

Bây giờ thể khẳng định, sự biến mất của Tống Chu chắc chắn là tự nguyện. Và mất tự do.

 

Lẽ nghĩ đến điều sớm hơn.

 

Lòng Trần Hà tràn ngập hối hận:

"Tin nhắn riêng ký tên bằng biệt danh chỉ , nên ban đầu khẳng định là do gửi. bây giờ xem , lẽ mạo danh."

 

Khi chuyện điện thoại, cả hai thường gọi là "cún con", "cún con". Nếu ai lén, chẳng sẽ ?

 

Chỉ dựa một biệt danh mà tin tưởng, là do cô quá thiếu suy nghĩ.

 

" sai ." Giọng cô như tờ giấy ướt, yếu ớt và dễ vỡ.

 

"Không cả." Giọng Thường Đình thoải mái:

"Chuyện thường tình, giận."

 

"Việc giận cũng bận tâm."

 

Thường Đình: "..."

 

Trần Hà:

"...Ý ."

 

"Không , quen . Hai vợ chồng cô mà chọc một ngày là thấy khó chịu." Thường Đình tiếp:

" cô vẫn nên xem qua ảnh chụp màn hình ."

 

Trần Hà ngay lập tức nhận ảnh chụp màn hình camera qua WeChat.

 

Cô lấy tinh thần, kỹ những đường nét rõ ràng đó, nhanh chóng đưa phán đoán:

"Rất lạ lẫm, chắc chắn quen."

 

Thường Đình loảng xoảng nghịch dây còng tay:

"Người lạ ? Quá bất thường. Không thể tự nhiên xuất hiện một như .

 

"Chu Chính Chính..."

 

Thường Đình rời mắt khỏi điện thoại, trực tiếp hỏi Chu Chính Chính đang cạnh giường bệnh:

"Anh gặp tổng giám đốc Lã Thuẫn của Hành Xương Thương Hành, em thấy giống ông ?"

 

"Không ông ." Chu Chính Chính trả lời dứt khoát:

"Lã Thuẫn cao mét tám hai, nặng chín mươi ký, vóc dáng khá to. Người , dù chỉ thấy nửa , cũng thể nhận cao lớn.

 

"Hơn nữa, chúng chuyên theo dõi Lã Thuẫn, ông tuyệt đối rời khỏi Tề An trong những ngày ."

 

Trần Hà bật loa ngoài xem ảnh chụp màn hình. Bỗng cô phát hiện điều gì đó, mắt sáng lên:

"Đây hình như là một phụ nữ!"

 

Thường Đình và Chu Chính Chính đồng loạt sững sờ:

"Làm ?"

 

"Cổ áo khoác phao." Trần Hà phóng to bức ảnh mờ, chỉnh độ sáng lên cao nhất:

"Cổ áo hẹp, đó là đặc điểm của quần áo nữ."

 

"Phụ nữ..." Thường Đình xoa thái dương, lặp :

"Trong những đối tượng nghi ngờ mà chúng khoanh vùng, chỉ mỗi Phó Vĩ Như là nữ."

 

" thể là bà . Dựa theo dõi hành trình, Phó Vĩ Như chắc chắn đang ở Lam Chu thời điểm ."

 

Thường Đình nhíu mày. Lẽ nào thật sự là một nhân vật mới từng lộ diện? Từ chui ?

 

"Thế , chúng tạm gọi cô là Chị Áo Phao." Anh đặt biệt danh, tiếp:

"Bây giờ hai khả năng.

 

"Khả năng thứ nhất, Chị Áo Phao thuộc phe Chu Tàng Mặc. Tống Chu và Chị Áo Phao hợp tác với . Tống Chu cũng mặt chiếc xe đó, và chính đăng Weibo cùng tin nhắn riêng.

 

" xét từ hành vi vứt bỏ điện thoại, khả năng thấp.

 

"Khả năng thứ hai, Chị Áo Phao là đồng phạm của Chu Tàng Mặc và những khác, còn Tống Chu bắt cóc. Việc xe thì thể xác định. Tin nhắn riêng và Weibo là do Chị Áo Phao giả mạo Tống Chu gửi.

 

"Nếu đối phương thực sự là phụ nữ, khả năng dùng vũ lực khống chế Tống Chu là cao. nếu là dùng mưu, chẳng hạn như lấy điện thoại của Khâu Nguyệt mồi nhử... thì khó ."

 

Trần Hà hiểu .

 

Nếu là trường hợp thứ hai, tin nhắn riêng cố ý ký tên “cún con” chính là màn khói.

 

Đối phương đ.á.n.h lạc hướng cô, khiến cô tin rằng Weibo thật sự do Tống Chu đăng.

 

Như , tình trạng hiện tại của Tống Chu rõ.

 

Anh đang ở , an , thậm chí là sống c.h.ế.t, đều thể xác định.

 

 

Loading...