Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 146: Màn Kịch Giả Chết
Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:08:55
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Hựu sững sờ, Trần Hà ghé sát gần điện thoại cũng c.h.ế.t lặng.
Nước mắt Trương Hựu trào : “Châu Chính Chính, cô ý gì?”
Châu Chính Chính thở dài một thật dài: “Đưa điện thoại cho Trần Hà.”
Trần Hà vội vàng giật lấy điện thoại: “Chính Chính...”
“Trần Hà.” Giọng Châu Chính Chính thấp khàn. “Sư phụ lúc cuối cùng , nhận cô chuyện lừa dối , hiểu tại sự chân thành đổi sự chân thành.”
Trần Hà ngây , kịp phản ứng.
Thường Đình — đàn ông , đôi khi thật đáng ghét, chẳng bao giờ khách sáo với ai. Dù là địa vị cao thấp, chức vụ lớn nhỏ, đều thể thẳng thừng đắc tội.
ai từng tiếp xúc lâu đều , đằng vẻ cẩu thả đó là sự sắc bén của một con báo săn.
Bên cái vẻ hấp tấp , là bản chất lương thiện đến mức khiến khác thể tin tưởng.
Một con sống động như thế, đến cũng rực rỡ, thể mất là mất ?
Mắt Trần Hà đỏ hoe, lòng tràn ngập cảm giác chân thực.
Cô mơ hồ nghĩ: nếu che giấu, lẽ Thường Đình vất vả như , và chuyện ... lẽ cũng xảy .
Trương Hựu bật nức nở.
Cảm giác tội như mũi dùi đ.â.m lồng ngực, Trần Hà chỉ khẽ thốt một câu: “Xin .”
Châu Chính Chính buồn bã thở dài: “Vậy, bây giờ thể ?”
Giọng Trần Hà nghẹn : “ nhận tin nhắn riêng từ Weibo của Khâu Nguyệt, hai tin nhắn...”
“Ha!” — một tiếng gào đầy nội lực đột ngột vang lên từ ống . “ ngay mà!”
Là giọng dõng dạc, quen thuộc của Thường Đình.
Đầu óc Trần Hà trống rỗng một thoáng, im bặt.
Mắc bẫy .
Tất cả là vì quá tin tưởng Châu Chính Chính. Cô học mấy trò từ Thường Đình.
Trương Hựu ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt, kinh ngạc há hốc mồm, một lúc mới gào lên: “Anh Thường! Đợi gặp mặt, nhất định sẽ đ.á.n.h một trận!”
Cậu tức đến mức chạy ngoài thút thít.
Giọng Châu Chính Chính vang lên trong điện thoại: “Xin , Trần Hà. Là sư phụ bảo hợp tác diễn kịch với .
“Xe trượt, đ.â.m cây. Người thì , chỉ là điện thoại bay đập kính chắn gió, hỏng thôi.”
Ngay đó, giọng Thường Đình mạnh mẽ chen , rõ ràng là giật lấy điện thoại từ tay Châu Chính Chính: “Thua , cô Trần? Phục , cô Trần?”
Nghe cái giọng đắc ý , Trần Hà thể tưởng tượng rõ mồn một vẻ mặt hớn hở của .
Cô hít sâu một , lạnh lùng buông một câu: “Cảnh sát Thường, xin hỏi tội tấn công cảnh sát phạt tù bao nhiêu năm?”
Thường Đình lập tức bình tĩnh , giọng nghiêm túc hơn: “Chúng chuyện chính ...”
Đã trúng kế, Trần Hà cũng thể tiếp tục che giấu nữa.
Tuy nhiên, dù Thường Đình dùng chiêu “giả c.h.ế.t” , cô vốn dĩ cũng định thú nhận.
Bởi vì thời điểm Phó Vĩ Như xuất hiện ở Lam Chu trùng khớp với thời điểm Tống Chu mất tích — điều tuyệt đối thể là trùng hợp.
Cô ngửi thấy mùi của một cái bẫy.
Cô còn chắc chắn liệu sự biến mất của Tống Chu là chủ động động.
Cô nghĩ thông suốt: dù là để ngăn Tống Chu chuyện liều lĩnh, để cứu , thì hợp tác với cảnh sát vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nghe cô thú nhận xong, Thường Đình : “Hiểu . Có chuyện lớn lao gì mà giấu? và Châu Chính Chính sắp đến địa điểm định vị điện thoại của Khâu Nguyệt , qua đó xem tình hình .
“Nếu tìm thấy Tống Chu, sẽ lập tức trói , giao cho cô xử lý.”
Lời của mang ẩn ý — sẽ ngăn Tống Chu điều dại dột.
Trần Hà chân thành : “Cảm ơn .”
“Thôi , cô đừng tấn công là tạ ơn trời đất .”
Sau đó, Trương Hựu xong, mắt vẫn đỏ hoe, nhận điện thoại, báo cáo bộ quá trình hỏi cung Phó Vĩ Như.
Cuối cùng, Trương Hựu tổng kết: “Phỏng đoán của chúng trùng khớp với lời khai của Phó Vĩ Như. Chu Tàng Mặc và Hình Yêu khả năng là cha con.”
“Phải xét nghiệm DNA mới xác định .” Thường Đình giữa tiếng ồn ào của động cơ xe. “Nước cờ của họ cao thật — đổ bộ tội lên Hình Yêu c.h.ế.t, mà c.h.ế.t thể đối chứng.
“Cách cũng giống hệt như đó Hình Yêu đổ tội cho Từ Tham Đông. Phong cách của cả đội ngũ thật thống nhất đến đáng sợ.”
Trần Hà áp sát điện thoại cùng , xen lời hỏi: “Đã điều tra hành tung của Phó Vĩ Như ?”
“Điều tra , lãnh đạo.” Thường Đình cố ý đùa, khiến khí căng thẳng của dịu bớt.
“Vừa gọi điện về cục, kiểm tra hành tung của chiếc BMW đó và theo dõi tín hiệu điện thoại của Phó Vĩ Như. Kết quả khớp với những gì Trương Hựu báo cáo, lời khai của bà là đúng.”
Trần Hà cảm thấy khó hiểu: “Nghĩa là việc nổ b.o.m g.i.ế.c Hình Yêu do bà , mà bà đến Lam Chu khi vụ việc xảy ?”
Bên , Thường Đình “xoạt xoạt” lật sổ tay: “Về mặt thời gian thì vẻ đúng như . Hơn nữa, hôm qua bà đến Lam Chu và thuê khách sạn.
“Sáng nay, bà rời khách sạn, thẳng đến nhà Hình Ngọc Bình. Không bằng chứng nào cho thấy bà từng xuất hiện gần tiệm sửa xe Thanh Đức.”
Nói cách khác, Phó Vĩ Như bắt cóc Tống Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-146-man-kich-gia-chet.html.]
Chuyến đến Lam Chu của Phó Vĩ Như dường như chỉ nhằm đến nhà Hình Ngọc Bình, “tình cờ gặp” cảnh sát, để đổ bộ tội của hai vợ chồng họ lên đầu Hình Yêu.
Hôm nay, dù cảnh sát đến, Phó Vĩ Như cũng sẽ nghĩ cách khiến họ đến.
Vậy ai là cho nổ b.o.m g.i.ế.c Hình Yêu?
Trần Hà luôn cảm thấy chuyện đều mơ hồ, dường như thiếu một mắt xích quan trọng.
Mắt xích đó rốt cuộc là ai?
Trước khi rời , chị cộng đồng cuối cùng cũng đến.
Trương Hựu mắng chị một trận, dặn chú ý hơn trong công việc.
Chị cộng đồng đáp , giọng đầy ấm ức, rằng nhân lực thiếu thốn, một chị chăm sóc cho mấy già cùng lúc.
Trần Hà chỉ thở dài, bước phòng ngủ.
Hình Ngọc Bình đang mở đôi mắt trũng sâu, về phía cửa. Môi bà mấp máy, dường như đang cố điều gì đó.
Trần Hà vội bước đến gần: “Bà khát ? Đói ?”
Tay Hình Ngọc Bình đột nhiên thò khỏi chăn, ngón tay gầy guộc giơ về phía cô.
Trần Hà nắm lấy tay bà: “Có uống nước ?”
“Giả…” Hình Ngọc Bình đột nhiên thốt một từ.
Trần Hà sững sờ: “Gì cơ?”
Ánh mắt Hình Ngọc Bình dần trở nên sáng rõ, bà thẳng cô, cố gắng : “Giả dối…”
Lần Trần Hà rõ.
Nhìn ánh mắt còn mờ mịt của Hình Ngọc Bình, cô chợt hiểu rằng bà tỉnh táo. Cuộc đối thoại của mấy trong phòng khách khi nãy, lẽ Hình Ngọc Bình thấy hết.
Trần Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nhẹ giọng an ủi: “ hiểu, ai tin những lời Phó Vĩ Như về bà. Chúng đều Chu Tàng Mặc .
“Thực , là Chu Tàng Mặc xâm phạm bà, khiến bà mang thai, ?”
“Không…” Hình Ngọc Bình trợn tròn mắt, khó nhọc phun một chữ, thở đột nhiên dồn dập.
Trần Hà hoảng sợ kêu lên: “Mau, ai !”
Chị cộng đồng vội chạy , lấy một viên t.h.u.ố.c nhét miệng Hình Ngọc Bình, đỡ đầu bà, đút nước.
Một lúc , Hình Ngọc Bình dần định , nhưng trông như kiệt sức, rơi hôn mê.
Trần Hà một bên, nhíu mày .
Từ “” cuối cùng của Hình Ngọc Bình khiến cô dấy lên một nỗi nghi ngờ sâu sắc.
Lẽ nào Hình Ngọc Bình đang cố biện hộ cho Chu Tàng Mặc? Hay bà một điều gì khác mà kịp?
Hay tất cả chỉ là những lời mê sảng vô nghĩa của một đang bệnh nặng?
...
Tiếp theo chỉ thể chờ tin tức.
Trương Hựu đưa Trần Hà về khách sạn, sắp xếp hai bảo vệ ở cửa.
Trần Hà sấp giường, mở Weibo điện thoại, tin nhắn riêng đầu tiên xóa.
[Anh , đừng lo, đừng lên tiếng. Đợi tin . Cún con.]
Người gửi tin nhắn rốt cuộc là Tống Chu ?
Nếu , mục đích của mạo danh là gì?
Cô dám trả lời tin nhắn để thăm dò. Nếu ở đầu bên Tống Chu, thì bất kỳ hành động nào cũng đều thể nguy hiểm.
Những câu hỏi trong đầu cô xoay tròn ngừng.
cơ thể chịu nổi nữa.
Mệt mỏi cộng với cảm lạnh khiến đau nhức, như những con sâu lạnh lẽo bò từ kẽ xương.
Hệ thống sưởi trong khách sạn ấm, cô vô thức , chìm một cơn ác mộng kỳ lạ.
Cô trôi nổi giữa hư vô.
Nhìn xuống chân, cô thấy đáy thung lũng đen sâu, trải dài một màu đỏ tươi.
Trong mơ, cô thấy màu sắc.
Đó là thung lũng Bắc Lộc, đáy thung lũng nở đầy hoa bỉ ngạn.
Cô lơ lửng phía thung lũng, như một con rối gỗ trọng lực và lực nổi cân bằng hảo, thể chìm xuống cũng thể bay .
Giữa cơn mơ hồ, cô bỗng thấy đỉnh vách đá bên , nơi cầu thang hẹp, xuất hiện một bóng .
Đó chính là nơi cô từng rơi xuống vách đá. Ai đang ở đó? Nguy hiểm quá.
Sau đó, cô rõ đó là ai.
Áo khoác màu vàng đất, quần đen, tóc ngắn, kính gọng đen.
Là cô Phùng!