Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 145: "Con Là Khâu Nguyệt Đây, Sư Mẫu"

Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:08:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhiệm vụ của Phó Vĩ Như trong chuyến lẽ là:

 

Chủ động tiết lộ mối quan hệ cha con giữa Chu Tàng Mặc và Hình Yêu, để sự giao thiệp giữa hai trở nên hợp lý về mặt tình cảm; khiến tin rằng dù Hình Yêu phạm tội tày trời, Chu Tàng Mặc cũng chỉ là một cha nuông chiều con trai. Từ đó, đổ hết tội xâm phạm và sát hại Khâu Nguyệt lên đầu Hình Yêu, giúp Chu Tàng Mặc thoát tội.

 

Trước đây, Trần Hà cảm thấy Phó Vĩ Như giống như một trong tranh, phẳng lì, vô hồn.

 

bây giờ, cô thấy bà chẳng khác nào một pho tượng rỗng ruột, bên trong bò đầy những con côn trùng tối tăm.

 

Trần Hà đầy ẩn ý: “Độc ác thật.”

 

Phó Vĩ Như sắc mặt chùng xuống: “Trần Hà, đừng ăn xấc xược!”

 

Chiếc cốc xoay tròn trong tay Trần Hà: “ sai ? Chẳng lẽ hạ t.h.u.ố.c Khâu Nguyệt ?”

 

Phó Vĩ Như đột nhiên rùng : “Cô ...” Bà c.ắ.n mạnh môi, chặn ngang lời của , cứng đờ ghế sofa.

 

Mãi , bà mới thốt nửa câu: “Cô bậy bạ gì...”

 

Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh bất chợt nổi lên, mây đen cuồn cuộn, ánh sáng trong phòng chợt trở nên mờ tối.

 

Trần Hà đột nhiên tiến lên.

 

Phó Vĩ Như tưởng cô định dùng cốc đập , sợ hãi kêu lên một tiếng, vội ôm lấy đầu.

 

Trần Hà chỉ khẽ chống một tay lên tay vịn ghế sofa đơn, cúi sát tai bà , thở lạnh lẽo như gió âm.

 

“Sư mẫu.” Cô đột nhiên gọi như . “Em tin tưởng cô như thế, cô nỡ đưa cốc nước bỏ t.h.u.ố.c đó cho em?”

 

Giọng cô thấp nhẹ, dường như còn là giọng của cô, mà là của một khác — đến từ một thế giới khác, mượn dây thanh âm của cô để .

 

Phó Vĩ Như đột ngột ngẩng đầu, tròng mắt run rẩy: “Cô... cô là ai?!”

 

Trần Hà khẽ : “Em là Khâu Nguyệt đây, Sư mẫu.”

 

Phó Vĩ Như nhắm chặt mắt, hét lên the thé, giơ tay đẩy mạnh!

 

Trần Hà kịp thời lùi , để bà chạm , nhưng chiếc cốc trong tay xô rơi xuống đất, “choang” một tiếng vỡ tan.

 

Trương Hựu vốn đề phòng từ , nhanh chóng vươn tay giữ chặt cổ tay đang vung loạn của Phó Vĩ Như.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-145-con-la-khau-nguyet-day-su-mau.html.]

 

Phó Vĩ Như giãy giụa hai cái mới hồn, lập tức hét toáng lên: “Cảnh sát đ.á.n.h !”

 

Trương Hựu buông tay, bình tĩnh : “Máy ghi hình chấp pháp vẫn đang bật, bà thể bừa . Rõ ràng là bà tay đẩy cô Trần , chỉ ngăn bà .”

 

“Cô, ...” Phó Vĩ Như mặt mày xanh xám, run rẩy vì tức giận: “Trần Hà, cô giả thần giả quỷ!”

 

Khóe miệng Trần Hà cong lên, nụ lạnh lẽo, như thể trong cô vẫn còn một hồn ma Khâu Nguyệt đang trú ngụ. Giọng của cô vang lên, vẫn là giọng điệu bắt chước Khâu Nguyệt: “Sư mẫu, điều khuất tất thì sợ quỷ—gõ—cửa.”

 

Phó Vĩ Như đột ngột bật dậy: “ hiểu . Các ý , vu khống và Tàng Mặc!

 

“Không luật sư của ở đây, từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa! Cảnh sát Trương, bây giờ thể ?”

 

Trương Hựu do dự một chút, ánh mắt hướng sang Trần Hà như để xin ý kiến. Trần Hà khẽ gật đầu.

 

Trương Hựu mới : “Mời.”

 

Phó Vĩ Như mang theo cơn tức giận rời khỏi phòng, bước chân “cộc cộc” vang lên nặng nề, nhưng bóng lưng toát vẻ hoảng loạn. Bà suýt trượt ngã bậc thang phủ đầy tuyết.

 

Trương Hựu bước tới bên cửa sổ, xuống lầu, thấy bóng dáng Phó Vĩ Như loạng choạng về phía chiếc BMW.

 

Khi khởi động xe, bà đạp ga quá mạnh, suýt chút nữa đ.â.m tường. Bánh xe nghiến lên lớp tuyết dày, chiếc xe lắc lư mở toang cổng lớn của khu nhà, lao ngoài.

 

lúc đó, điện thoại của Trương Hựu rung lên — là Châu Chính Chính gọi đến!

 

Cậu nhấn nút , hiệu cho đồng nghiệp: “Hai lái xe theo dõi bà , bám sát.”

 

Hai đồng nghiệp lập tức đáp lời, nhanh chóng rời .

 

Trương Hựu đưa điện thoại lên tai: “Chính Chính, tìm thấy Thường ?”

 

Trần Hà cũng vội vàng bước đến gần, căng tai lắng .

 

Bên đầu dây im lặng.

 

Sắc mặt Trương Hựu và Trần Hà cùng biến đổi. Giọng Trương Hựu run lên, lạc hẳn : “Cô !”

 

Châu Chính Chính thở dài thật sâu: “Sư phụ ...”

 

 

Loading...