Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 140: Truy Tung
Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:27:02
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hà giữa tuyết trắng xóa, lạnh lùng cứng rắn, như một mũi tên bằng băng.
Dường như một khi nhắm mục tiêu nào, cô sẽ phóng , bất chấp tan xương nát thịt.
Thường Đình liếc cô, cảm thấy càng lạnh hơn, với Trương Hựu: “Cậu đưa thêm . Nếu xảy chuyện gì…”
Trương Hựu ưỡn ngực: “Yên tâm , Thường!”
Thường Đình ấn mạnh đầu một cái: “ yên tâm cái gì? Cậu bao giờ yên tâm ?”
Rồi lo lắng bổ sung: “Cũng bảo vệ bản nữa. sợ lát nữa cô Trần chôn , còn tìm thấy xác .”
Trương Hựu và Trần Hà đều im lặng.
Sau đó, Trương Hựu cùng hai cảnh sát khác, và Trần Hà đến một quán mì nhỏ.
Trên bàn ăn, Trần Hà chia sẻ thông tin tra về của Hình Yêu, Hình Ngọc Bình:
Hình Ngọc Bình xuất từ một huyện nhỏ ở khu vực Tây Nam, cha là công chức, từng uy tín ở địa phương, nhưng giờ đều nghỉ hưu.
Hình Ngọc Bình từ nhỏ học hành xuất sắc, thi đỗ trường mỹ thuật hàng đầu trong nước, chuyên ngành thiết kế thời trang.
Trùng hợp là, học cùng trường mỹ thuật với Chu Tàng Mặc, cùng khóa, chỉ khác chuyên ngành.
năm thứ hai đại học, bà đuổi học, lý do ghi trong hồ sơ là “ tổn hại danh dự nhà trường”.
Một nữ sinh xuất sắc thi đỗ trường danh tiếng, thể chuyện gì nghiêm trọng đến mức đuổi học?
Và tại bà mang theo một đứa con trai rõ cha, rời quê hương đến Lam Châu, trở thành nữ công nhân dệt may nghèo khổ?
Hồ sơ ghi chép chi tiết, vì Hình Ngọc Bình mắc bệnh mãn tính lâu ngày, mất ý thức, thể hỏi .
Tối qua, Trương Hựu gọi điện cố gắng tìm câu trả lời từ cha Hình Ngọc Bình.
Người điện thoại là một đàn ông lớn tuổi. Khi Trương Hựu nhắc đến cái tên “Hình Ngọc Bình”, ông đột nhiên nổi giận, hét lên: “Hình Ngọc Bình c.h.ế.t lâu !”
Rồi dập máy cái rụp.
Rõ ràng mối quan hệ giữa Hình Ngọc Bình và cha căng thẳng, lẽ cắt đứt liên lạc nhiều năm.
Trương Hựu còn lấy thông tin về giáo viên hướng dẫn và bạn học của Hình Ngọc Bình khi bà học ở trường mỹ thuật năm đó.
thời gian trôi qua hơn ba mươi năm, giáo viên hướng dẫn nghỉ hưu, sinh viên thời đó cũng đến tuổi trung niên, phân tán khắp nơi, khó liên lạc.
Hình Ngọc Bình bỏ học giữa chừng, tìm một hiểu rõ về bà càng trở nên khó khăn gấp bội.
Trương Hựu húp mì xì xụp, với Trần Hà: “Mặc dù tra thêm gì, nhưng mối quan hệ giữa Chu Tàng Mặc và Hình Ngọc Bình lẽ bình thường. Bạn học nam nữ, nữ sinh đuổi học vì mang thai, Hình Yêu trợ lý cho Chu Tàng Mặc… những chuyện hẳn liên quan với .”
Trần Hà lập tức hiểu ý : “Cậu , Hình Ngọc Bình m.a.n.g t.h.a.i con của Chu Tàng Mặc, Hình Yêu là con riêng hôn nhân của Chu Tàng Mặc?”
Trương Hựu húp một ngụm nước súp, l.i.ế.m môi : “Đang nghi ngờ như , nhưng xác định . Nếu thật sự là cha con, mối quan hệ bất thường giữa hai sẽ lời giải thích.”
Nếu là cha con, điều đó thể giải thích tại Hình Yêu chạy đến thành phố Tề An tìm nương tựa Chu Tàng Mặc;
Có thể giải thích tại Chu Tàng Mặc chấp nhận một rõ lai lịch trợ lý cho ;
Có thể giải thích ai giúp Hình Yêu, biến từ một hộ khẩu thành quốc tịch nước ngoài;
Có thể giải thích tại Hình Yêu thể bước chân ngành thương mại nghệ thuật cao cấp, và một bước lên tầng lớp tinh hoa;
Cũng thể giải thích tại Hình Yêu sẵn lòng chấp nhận rủi ro lớn, việc “thu dọn” chôn xác Chu Tàng Mặc.
Trương Hựu ớt xuýt xoa, : “Tuyết phong tỏa núi, xét nghiệm ADN tiện . Anh Thường xin lệnh khám xét, bảo qua nhà Hình Ngọc Bình tìm kiếm xem thể tìm thấy gì . Chỉ cần nắm một bằng chứng, là thể tìm điểm đột phá tâm lý của Chu Tàng Mặc. Một khi tuyến phòng thủ phá vỡ, thể thẩm vấn xem việc bác sĩ Tống mất tích liên quan đến ông . Cô Trần, cô yên tâm, chúng nhất định sẽ tìm bác sĩ Tống lành lặn trở về!”
Trương Hựu hăng hái uống cạn bát nước súp mì.
Trần Hà cúi đầu, khuấy mì trong bát, tâm trạng nặng trĩu: “Vậy thì… nhờ .”
Ăn trưa xong, hơn hai giờ chiều, tuyết ngừng rơi.
Xe dọn tuyết của thành phố sạch đường, nhưng mặt đường vẫn còn một lớp băng cứng.
Trên xe, Trần Hà im, Trương Hựu đặc biệt lái xe cẩn thận. Bánh xe nghiến lên lớp băng tuyết kêu lạo xạo, cuối cùng dừng lầu nhà Hình Ngọc Bình.
Hình Ngọc Bình sống trong một khu chung cư cũ kỹ. Nơi đây vốn là ký túc xá công nhân nhà máy dệt, nhà bà ở tầng ba, tầng cùng.
Trương Hựu cùng hai đồng nghiệp khác và Trần Hà xuống xe lầu.
Bốn dọc cầu thang ngoài trời đầy tuyết, lên hành lang lộ thiên tầng ba của khu chung cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-140-truy-tung.html.]
Điện thoại của Trương Hựu rung lên, là Thường Đình gọi đến.
“Anh Thường?” Cậu bắt máy, bất giác giảm tốc độ.
Trần Hà và hai cảnh sát khác vượt qua , tự nhiên lên phía .
Một đồng nghiệp hỏi Trương Hựu: “Là căn hộ nào?”
Trương Hựu một tay cầm điện thoại, một tay chỉ về phía : “Cánh cửa đằng . Hộ lý cộng đồng thể ở đó, gõ cửa thử xem.”
Ba dừng cửa, gõ cánh cửa sơn tróc lởm chởm.
Trương Hựu chậm hơn vài bước, giọng căng thẳng của Thường Đình trong ống : “Bên cục Tiêu xác nhận, Phó Vĩ Như ở nhà. Trong nhà chỉ một giúp việc.
Người giúp việc Phó Vĩ Như lái xe ngoài từ sáng hôm qua, đến giờ vẫn về, .”
Trương Hựu kinh hãi : “Nếu Phó Vĩ Như đến Lam Châu hôm qua… thì bác sĩ Tống thật sự là do bà bắt cóc ?!”
Giọng Thường Đình vang lên kèm tiếng bánh xe nghiến tuyết, rõ ràng đang lái xe: “Lát nữa sẽ gọi điện cho cục, bảo bộ phận kỹ thuật định vị điện thoại kiểm tra hành tung của Phó Vĩ Như.
Chúng quá ít về phụ nữ . Cậu bảo vệ thật cô Trần, đề phòng bà tay với cô …”
Bỗng nhiên, Trương Hựu thấy giọng Trần Hà từ phía : “Sư mẫu?”
Bên , Thường Đình giật : “Tình huống gì?!”
Két— tiếng bánh xe trượt.
Trương Hựu lao tới như một viên đạn, chắn ngay mặt Trần Hà. Dường như sợ con thú dữ nào xông tấn công cô.
Cánh cửa mở , bên trong là Phó Vĩ Như.
Bà mặc một chiếc áo khoác màu xanh rêu đậm, tóc búi gọn gàng tinh tế, đôi hoa tai ngọc trai kín đáo nhưng cao quý, tôn lên khuôn mặt đoan trang. Dù tuổi trung niên, bà vẫn xinh và thanh lịch.
Bà ngạc nhiên mấy ngoài cửa, vỗ n.g.ự.c trấn an: “Ôi chao, giật ! Cậu thanh niên, căng thẳng gì?”
Bà nghiêng mặt, về phía lưng Trương Hựu, nơi Trần Hà ba cảnh sát che chắn cẩn thận.
“Em là Trần Hà ? Nhiều năm gặp, suýt nữa nhận !”
Bà nhiệt tình đưa tay về phía Trần Hà.
Trương Hựu nhanh chóng chắn phía , gạt bàn tay sang một bên.
Trần Hà nhúc nhích, phớt lờ sự nhiệt tình của Phó Vĩ Như, thốt : “Cô ở đây gì?”
Phó Vĩ Như rụt tay , ngượng ngùng: “Đây là nhà của một bạn , đến thăm bà .”
Sắc mặt Trần Hà căng thẳng, cô vòng qua Trương Hựu, ánh mắt chằm chằm mặt Phó Vĩ Như, lập tức vượt qua bà , bước nhanh về phía căn phòng trông giống phòng ngủ.
Phó Vĩ Như cũng bước theo trong.
Trương Hựu nhanh như chớp đuổi theo, chắn giữa hai . Cậu dám rời Trần Hà nửa bước, sợ Phó Vĩ Như đột nhiên tay.
Tòa nhà quá cũ, còn nhiều gia đình sống, hệ thống sưởi tập trung, vẫn dựa đốt lò sưởi.
Người phụ trách chăm sóc Hình Ngọc Bình hôm nay lười biếng, chiếc lò sưởi đặt ở phòng khách đốt, khiến trong nhà lạnh như hầm băng.
Trên bàn phòng khách đặt một giỏ trái cây, rõ ràng là Phó Vĩ Như mang đến.
Trong phòng ngủ, Hình Ngọc Bình đắp chăn dày cộp, mái tóc hoa râm lộ ngoài, khuôn mặt gầy gò xám ngoét, bất động.
Tim Trần Hà thắt , cô cúi , đưa tay thăm dò.
Có thở.
Cô ngẩng đầu, gật đầu với Trương Hựu đang căng thẳng quan sát.
Trương Hựu thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thấy Phó Vĩ Như đầu, cả hai đều cùng một suy nghĩ: bà đến để hại Hình Ngọc Bình.
Trương Hựu đưa điện thoại trở tai: “Không , Thường, cần lo lắng.”
Đầu dây bên im lặng.
Cậu đưa điện thoại mặt xem, xác nhận vẫn đang trong cuộc gọi.
Lúc Trương Hựu mới nhớ , tiếng phanh xe và tiếng trượt bánh phát từ ống lúc nãy.
“Anh Thường… Anh Thường?!” Giọng lạc .