Ánh mắt dò xét của Thường Đình dừng mặt cô, Trần Hà lập tức tỉnh ngộ, nhận để lộ sơ hở.
Cô vội vàng bổ sung: “ vội cũng chẳng ích gì.”
May mắn , Thường Đình dường như nghĩ nhiều, với vẻ khâm phục: “Quả hổ là cô Trần của Trương Hựu, gặp nguy loạn. Thế , sẽ cho đưa cô về khách sạn, tin tức gì sẽ thông báo cho cô…”
“Soạt” một tiếng, Trương Hựu mang theo lạnh của gió tuyết bước lều.
“Anh Thường, hồ sơ liên lạc của Chu Tàng Mặc chuyển đến .”
Trương Hựu đưa một tờ bảng tay Thường Đình.
Đó là bảng thống kê liên lạc của Chu Tàng Mặc trong vài ngày và vụ nổ.
Thường Đình cúi đầu lướt mắt từ xuống.
Trương Hựu ghế, xổm bên cạnh và báo cáo:
“Trước hết một tiền đề , Thường. Hiện nay nhiều phần mềm mạng thể đối thoại theo thời gian thực, ngoài điện thoại di động, loại trừ khả năng Chu Tàng Mặc còn sử dụng các phương thức liên lạc khác mà chúng thể giám sát .”
Trần Hà ở bên cạnh , khỏi chột , chuyển ánh mắt lên đỉnh lều, cố giữ vẻ bình tĩnh.
May mắn là Thường Đình đang tập trung xem bảng cuộc gọi, dường như nghĩ nhiều.
Trương Hựu tiếp tục báo cáo: “Chỉ riêng từ hồ sơ cuộc gọi trích xuất từ bộ phận viễn thông, Chu Tàng Mặc gọi cho tổng đài của Thương hành Hàng Xương khá nhiều. Hai ngày khi bác sĩ Tống mất tích, tổng cộng hai cuộc: một cuộc gọi đến và một cuộc gọi , đều là bắt đầu bằng 400 .”
Cậu đưa ngón tay chỉ một hàng trong bảng.
Thường Đình chằm chằm con đó, chợt nhớ một chuyện: “Chu Chính Chính từng , khi Từ Tham Đông gặp chuyện, một cuộc gọi tổng đài bắt đầu bằng 400 gọi đến. Thời gian chuyện ngắn. Từ Tham Đông gọi , nhưng đối phương bắt máy.”
Trương Hựu vuốt mái tóc ướt đẫm tuyết: “Chính là . Nếu gọi đến điện thoại bàn , sẽ thấy một đoạn giọng nữ lảm nhảm, khiến tưởng là tổng đài đang chuyện.
“Thực , đó chỉ là một đoạn nhạc chuông quảng cáo dài một phút.
“ điện thoại từng xuất hiện trong bất kỳ quảng cáo công khai nào của Hàng Xương.”
Thường Đình : “Vậy thì, nó là một công cụ liên lạc cá nhân bí mật.”
“Cũng thể giải thích là đường dây VIP cao cấp gì đó. Chiếc điện thoại bàn trong văn phòng Tổng giám đốc Lã Thuẫn.”
“Văn phòng Tổng giám đốc Lã Thuẫn?” Thường Đình nheo mắt. “Lã Thuẫn… xem cũng cần điều tra sâu hơn.”
Trương Hựu chỉ một hàng khác: “Còn cuộc gọi , Hình Yêu gọi cho Chu Tàng Mặc, dùng di động của Hình Yêu.”
Thường Đình thời gian cuộc gọi , ước tính một chút, chỉ và : “Thời điểm , chẳng đúng lúc Hình Yêu treo Lưu Đãi Hiểu lên quạt trần, đó lái xe rời khỏi nhà ?”
Trương Hựu để ý chi tiết , thì giật : “Hắn gọi điện cho Chu Tàng Mặc lúc g.i.ế.c như thế … Hai đó thể chuyện gì chứ?”
“Đã gì, đời chỉ Chu Tàng Mặc .”
Thường Đình , ánh mắt lướt xuống những hàng phía trong bảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-134-he-lo-su-that.html.]
Trương Hựu bên cạnh: “Những hàng thì nghi vấn rõ ràng. Chu Tàng Mặc là bận rộn, mỗi ngày đến mười hai mươi cuộc điện thoại. Ngoài Phó Vĩ Như thì là các đồng nghiệp, đối tác khác .”
Ánh mắt Thường Đình dừng ở hàng tiếp theo — cuộc gọi của Chu Tàng Mặc, cột ghi chú ghi tên chủ thuê bao: Phó Vĩ Như.
“Phó Vĩ Như.” Thường Đình lặp cái tên đó. “Không gì bất thường ?”
“Cô là vợ Chu Tàng Mặc. Gọi điện cho vợ, bình thường mà?” Trương Hựu đáp.
Thường Đình chỉ tờ giấy: “Chu Tàng Mặc gọi cho Phó Vĩ Như trong vòng ba phút khi nhận cuộc gọi của Hình Yêu…”
Anh suy luận trong đầu, cố gắng đoán xem ba gì.
Trần Hà ở bên cạnh cất giọng mơ hồ:
“Ví dụ, Hình Yêu gọi cho Chu Tàng Mặc: ‘Nhà sẽ một c.h.ế.t, ngoài, kịp xử lý, lát nữa ông qua giúp thu dọn xác.’
“Lại ví dụ, Chu Tàng Mặc gọi cho Phó Vĩ Như: ‘Phu nhân, đang tịnh tâm ở chùa, một việc cô .’”
Trương Hựu và Thường Đình cùng cô với vẻ mặt khó hiểu.
Sau một lúc im lặng, Thường Đình ho khẽ một tiếng, phá vỡ bầu khí: “Làm vợ Chu Tàng Mặc chắc chắn vất vả.”
Anh bảng, tính toán thời gian và nghĩ thầm: “Giả sử đúng là như … Thời gian cuộc gọi cách thời điểm của chúng nhà Hình Yêu cứu Lưu Đãi Hiểu là vài giờ.
Phó Vĩ Như đủ thời gian để cứu Lưu Đãi Hiểu, nhưng bà . Người tàn nhẫn đến mức đó ?”
Trương Hựu cũng khỏi rùng : “Thế thì đáng sợ quá.”
Thường Đình liếc Trần Hà: “Cô Trần, cô quen Phó Vĩ Như, cô nghĩ đây giống việc bà thể ?”
Trần Hà hồi tưởng, nhưng nhận trong ấn tượng của , Phó Vĩ Như giống như một hình nhân giấy, từng nét vẽ đều rõ ràng, nhưng thể sâu hơn chút nào.
Bà còn phẳng lặng hơn bất kỳ nhân vật giấy nào mà cô từng vẽ.
Mắt cô đầy sương mù nghi ngờ, cô chậm rãi lắc đầu: “ chắc.”
Lúc điện thoại của Thường Đình rung lên, Chu Chính Chính gọi đến.
Anh nhanh chóng bắt máy: “Điều tra Thương hành Hàng Xương thế nào ?”
“Rất nhiều trở ngại,” Chu Chính Chính . “Tình hình cụ thể lát nữa sẽ báo cáo cho , bây giờ tình huống khẩn cấp.”
“Tình huống gì?”
“Bị ma ám ,” Chu Chính Chính đáp.
Giữa ngày lạnh, thêm tuyết, Thường Đình nổi da gà: “Nói năng linh tinh gì thế?”
“Thật sự ma ám , sư phụ. Weibo của Khâu Nguyệt cập nhật.”