Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 131: Phát Hiện Mất Tích
Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:26:53
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Đình theo bản năng nhấc chân, bước con đường hẹp đầy gió tuyết để xem xét tình hình.
Trong lều đột nhiên vang lên tiếng “Ái”, : “Đây là điện thoại của cô Trần ?”
Là giọng của Trương Hựu.
Thường Đình dừng bước, vén rèm lều hỏi: “Cậu gì?”
Trương Hựu kéo sợi dây sạc, nhấc chiếc điện thoại đang cắm sạc ghế lên:
“Chiếc điện thoại quen quá, hình như là của cô Trần. Cô đang ở khách sạn chứ, chạy đến đây?”
Hai dạo gặp Trần Hà khá nhiều, nên đều ấn tượng về kiểu điện thoại và ốp lưng của cô.
trí nhớ của Thường Đình hơn Trương Hựu.
Anh nhận sự khác biệt: “Cậu đúng là fan giả . Chiếc điện thoại cùng kiểu với của cô Trần, ốp lưng cũng giống, nhưng giống, hình như là… kiểu đôi.”
Anh đưa tay rút điện thoại khỏi dây sạc, hỏi: “Có điện thoại của Tống Chu ? Cậu ở đây ?”
Anh thò khỏi lều, giơ điện thoại lên hỏi Trình Bằng ở cách đó xa: “Chiếc điện thoại đang sạc ở đây là của ai?”
Trình Bằng liếc sang: “Của bác sĩ Tống thì .”
Quả nhiên Tống Chu ở đây! Thằng nhóc đúng là hiểu rõ đạo lý nơi nguy hiểm nhất là nơi an nhất, Thường Đình thầm nghĩ.
Thường Đình hỏi: “Cậu ?”
Trình Bằng chỉ về phía con đường hẹp: “Sáng sớm thấy về phía đó.”
Thường Đình theo, chỉ thấy gió tuyết mịt mù, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.
Anh nắm chặt điện thoại của Tống Chu, dọc theo con đường hẹp.
Khu phố cũ trong màn tuyết đặc quánh trở nên đặc biệt vắng lặng.
Anh một đoạn, rẽ qua mấy con ngõ nhỏ, vẫn thấy bóng dáng ai.
Anh lẩm bẩm: “Thằng nhóc chẳng lẽ vẫn đang trốn ? Nhát gan đến ?”
Anh nâng cao giọng: “Ra ! đảm bảo bắt .”
Không tiếng đáp .
Gió cuốn tuyết, đập áo khoác của vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, lạnh thấu xương.
Anh mơ hồ thấy tiếng động gì đó, lập tức đầu .
Một bóng xuất hiện giữa màn gió tuyết.
Anh ngạc nhiên đối phương: “Trần Hà?”
Trần Hà mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, quấn khăn len đen, đội mũ len lớn. Những lọn tóc thò ngoài vành mũ dính đầy tuyết.
Thấy Thường Đình, cô cũng vô cùng kinh ngạc: “Cảnh sát Thường?”
Thường Đình hỏi: “Sao cô ở đây?”
Ánh mắt Trần Hà ánh lên vẻ bất an: “ đến tìm Tống Chu. Tối qua ngủ trong chiếc xe buýt cũ nát của ông chủ Ngưu.”
Cô giơ tay chỉ hướng: “ sáng nay gọi điện cho , gọi nên đến xem thử.
Anh xe buýt, ông chủ Ngưu cũng . Anh …”
Giọng cô dừng giữa chừng, ánh mắt rơi chiếc điện thoại trong tay của Thường Đình, sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch.
Thường Đình giơ điện thoại lên, chậm rãi: “Điện thoại để quên trong lều. cũng tìm thấy .”
Gió bỗng thổi mạnh hơn.
Linh cảm chẳng lành cuộn lên trong tuyết, hóa thành cơn lốc bao quanh họ.
Thường Đình lập tức điều động bộ nhân lực, đồng thời nhờ cảnh sát Lam Châu hỗ trợ triển khai tìm kiếm.
tuyết lớn che lấp dấu vết.
Tống Chu biến mất — là tự rời , khác khống chế — để bất kỳ manh mối nào.
Phản ứng đầu tiên của Thường Đình là xác nhận tung tích của nghi phạm chính trong lòng : Chu Tàng Mặc.
Đồng nghiệp Cao Anh ở chùa gọi điện báo: “Chu Tàng Mặc vẫn ở trong chùa, hề rời .”
Cao Anh núi tuyết rơi sớm, bắt đầu từ tối qua. Đường núi tuyết lớn phong tỏa, ước chừng vài ngày tới ai thể .
Thường Đình xong cũng khỏi cảm thấy đồng cảm: “Hai vẫn đang xổm đỉnh núi ?”
Cao Anh than: “Biến thành tuyết , Thường ca…”
Trịnh Tài tiếp lời: “Đã chuẩn sẵn sàng hy sinh , Thường ca.”
Hai bằng giọng đầy chán nản.
Thường Đình chỉ ngắn gọn: “…Vào chùa .”
“Á? Sao ? Chúng lộ mặt hai , Chu Tàng Mặc chắc chắn sẽ sinh nghi.”
“Bây giờ chính là lúc đ.á.n.h rắn động cỏ. Trực tiếp hỏi cung công khai, chính thức.” Thường Đình đáp.
“Rõ! Đi ăn cơm chay thôi!”
Trong ống vang lên tiếng soạt soạt lội tuyết, hai vui vẻ trượt xuống đỉnh núi, hướng về ngôi chùa.
Cao Anh hỏi: “Thường ca, cần hỏi những gì?”
Thường Đình chỉ thị vài câu, bên lập tức gõ cửa chùa.
Anh cúp điện thoại, day trán, cố gắng kiềm chế sự bồn chồn. Dòng suy nghĩ trong đầu xoay chuyển cấp tốc.
Anh tin rằng, Tống Chu tuyệt đối sẽ vì chuyện giả mạo tên tuổi nhỏ nhặt mà bỏ trốn.
Khả năng lớn nhất là bắt cóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-131-phat-hien-mat-tich.html.]
Người từng xuất hiện tại hiện trường tiệm sửa xe, chắc chắn liên quan đến cái c.h.ế.t của Hình Yêu.
nghi phạm lớn nhất mà nhắm đến — Chu Tàng Mặc — về mặt thời gian thể rời khỏi chùa để đến Lam Châu gây án.
Vậy thì sẽ là ai?
Tống Chu dễ đối phó. Cậu thông minh, cảnh giác, phản ứng nhanh, tay là thể tháo khớp vai khác.
Ai thể khống chế Tống Chu? Hơn nữa, ngay gần đám cảnh sát, gây bất kỳ tiếng động dấu vết nào, còn thể ép rời ?
Chẳng lẽ còn một đối thủ khác, võ nghệ cao cường, thực lực ngang ngửa với Tống Chu?
Người đó chính là kẻ bấm điều khiển từ xa, cho nổ c.h.ế.t Hình Yêu ?
Anh nền tuyết, giẫm thành một vòng tròn trắng xóa.
Đột nhiên, cảm thấy bên cạnh lạnh buốt, lạnh đến mức còn khắc nghiệt hơn cả gió tuyết.
Anh nhanh chóng liếc sang.
Trần Hà bất động trong tuyết, tay đút trong túi áo khoác lông vũ màu trắng.
Khuôn mặt cô trắng bệch, chìm sâu trong chiếc khăn quàng đen, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, tĩnh lặng chằm chằm .
Cứ như thể, chỉ cần phát hiện điều tra hết , cô sẽ móc một thứ gì đó trong túi — thể là hung khí — để ép hành động.
Da đầu Thường Đình căng lên, cố gắng an ủi: “Cô cần quá lo lắng.
Nếu chuyện Tống Chu mất tích liên quan đến Chu Tàng Mặc, thì việc cho đồng nghiệp hỏi cung lúc ít nhất cũng thể tác dụng đ.á.n.h rắn động cỏ.
Bây giờ cảnh sát khóa mục tiêu , sẽ dám dễ dàng hại Tống Chu.”
Môi Trần Hà khẽ mấp máy, giọng cô lạnh nhạt: “Dù Chu Tàng Mặc tham gia , mặt ở Lam Châu, chắc chắn tự tay . Còn đối tượng nghi ngờ nào khác ?”
Những nghi ngờ căn cứ vốn nên tiết lộ với ngoài đội điều tra.
lúc , Thường Đình cảm thấy áp lực đè nặng lên hơn bất kỳ lãnh đạo nào, nên chỉ đáp: “Có.”
Trước mắt hiện lên hình ảnh dịu dàng, tĩnh lặng, e dè —
Vợ của Chu Tàng Mặc, Phó Vĩ Như.
Một phụ nữ như mà bắt cóc Tống Chu… thật sự thể tưởng tượng nổi.
vẫn cầm điện thoại, trực tiếp gọi đến của Tiêu Bình Nguyên.
“Sư phụ, nộp đơn xin điều tra và theo dõi Phó Vĩ Như từ hôm qua . Sư phụ sắp xếp thế nào ?”
“Cậu gọi đó là hôm qua ? Đó là một giờ rưỡi sáng nay! Mới mấy tiếng đồng hồ, còn kịp gom đủ, hối ?”
Tiêu Bình Nguyên ở đầu dây bên tức giận : “Dạo nhân lực ở cục đang căng, gom khắp nơi đây. Cậu đừng loạn nhịp điệu của !”
“Sư phụ nhanh hơn nữa.” Thường Đình dồn dập, “Tống Chu mất tích ở khu tiệm sửa xe Lam Châu, nghi bắt cóc.
Đã loại trừ khả năng Chu Tàng Mặc tay. Bây giờ cần lập tức xác nhận Phó Vĩ Như đang ở .”
“Ý là thể là Phó Vĩ Như…” Giọng Tiêu Bình Nguyên cũng trở nên căng thẳng. “ hiểu . Nhà Chu Tàng Mặc từng đến, sẽ đích qua xem.”
Sư đồ sự ăn ý, chỉ vài câu hiểu ý .
Thường Đình cúp điện thoại, lồng n.g.ự.c phập phồng, như thể nãy vẫn đang nín thở, đến lúc mới nhớ hít một .
Trần Hà vẫn gần đó, lắng tai , mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc: “Anh Phó Vĩ Như… Sư mẫu? Ý là thể Sư mẫu bắt cóc Tống Chu?”
“Chỉ là nghi ngờ thôi. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, chế ngự một , nhất thiết chỉ dựa thể lực.”
Thường Đình nhưng chính cũng cảm thấy khó tin, liền đưa tay gãi đầu.
Trần Hà truy hỏi: “Có căn cứ nào ?”
“Chưa căn cứ cụ thể. nộp đơn xin điều tra cô , công việc còn kịp triển khai thì xảy chuyện .”
Thường Đình nhớ gặp Chu Tàng Mặc, nhớ đến lời mô tả về mối quan hệ vợ chồng của , liền :
“Chu Tàng Mặc họ phu xướng phụ tùy, cầm sắt hòa minh. Nói như , từ góc độ khác, chẳng là đồng bọn ?”
Rồi tự lắc đầu: “ cũng là miễn cưỡng. Có lẽ rối trí . Vẫn tìm kiếm khả năng khác.”
Trần Hà trầm mặc, tập trung suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng sắp xếp nhiều phương án khả thi cho tình huống ‘ yếu bắt cóc mạnh’.
khi đối chiếu với Phó Vĩ Như và Tống Chu, tất cả đều hợp lý.
Sự bối rối trong lòng cô dày đặc hơn cả màn tuyết ngoài .
Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, quất má Thường Đình đau rát. Anh xoa mặt: “ hiểu, dù là ai bắt cóc Tống Chu, rốt cuộc lợi ích gì?”
Điểm , Trần Hà cũng hiểu.
Bắt cóc Tống Chu… để gì?
Nỗi sợ hãi lớn nhất chính là sự . Tim cô như treo lơ lửng vách đá, chỗ bấu víu.
Thỉnh thoảng, cô theo bản năng cầm điện thoại của lên xem, hy vọng thấy cuộc gọi của Tống Chu.
Rồi nhớ điện thoại của Tống Chu đang trong tay .
khi xuống nữa, ánh mắt cô đột nhiên khựng .
Cô chạm vài điểm màn hình, trong mắt lặng lẽ cuộn lên một cơn bão.
Thường Đình đang vòng quanh trong tuyết, phát hiện điều gì đó liền đầu hỏi: “Sao ?”
Trần Hà nhét điện thoại túi, cụp mắt, che giấu sự chấn động sâu trong đáy mắt: “Không .”
Thường Đình tiếp tục vòng, lẩm bẩm: “Còn ai khả năng tay với Tống Chu nữa…”
Trần Hà lưng , giả vờ vô tình, lấy điện thoại , tin nhắn riêng tư mới nhận Weibo:
[Anh , đừng lo lắng, đừng lên tiếng. Đợi tin . Cún con.]
Tin nhắn riêng tư đến từ tài khoản Weibo: Họa sĩ Thu Nguyệt.