Gió lạnh lùa từ cửa sổ xe, chú ch.ó nhỏ trong lòng hắt một cái. Tống Chu vội vàng kéo cửa kính lên.
Khi ngẩng đầu, bóng nhặt phế liệu bên ngoài chiếc xe buýt nhỏ tan biến màn đêm.
Chắc là dân gần đây thôi – nghĩ.
Băng giá chậm rãi bò lên lớp kính rạn nứt, cũng như đang len lỏi bám lưng .
Tống Chu kéo chăn , cuộn chiếc ghế dài nhất trong xe buýt, ôm chú ch.ó nhỏ ăn no trong chăn.
Anh xoa xoa cái đầu mềm mại, lông dày của chú chó, xoa đầu , như đang so sánh xem cảm giác giống .
Chợt lóe lên một tia hy vọng mong manh.
Chợt rơi xuống vực sâu của nỗi thất bại.
Bên ngoài, gió lạnh rít từng cơn.
Chiếc xe buýt nhỏ nát tả tơi như con thuyền giữa bão tố, chở và chú ch.ó nhỏ bồng bềnh trong giấc mơ chập chờn suốt cả đêm.
Sáng sớm, khi ông chủ Ngưu còn đến, tiếng gõ lên cửa sổ xe buýt nhỏ.
Tống Chu ngóc đầu dậy từ ghế, đôi mắt vẫn còn mơ màng, thấy một mặc cảnh phục đang ngoài cửa sổ xe.
Cửa kính kéo soạt một tiếng, Trình Bằng thò đầu , :
“Bác sĩ Tống, lúc chúng đặt cơm hộp đặt thêm cho một phần, để ở đây nhé!”
Cậu đưa tay , đặt hộp cơm lên ghế.
“Cảm ơn.” Tống Chu , giọng vẫn ngái ngủ.
“Khách sáo gì!” Trình Bằng đóng cửa kính rời .
Tống Chu dậy, dùng nước khoáng rửa mặt qua loa, chia hộp cơm cho chú ch.ó nhỏ ăn.
Nhìn chú ch.ó l.i.ế.m sạch miếng cuối cùng trong hộp cơm, xoa cái đầu nhỏ đầy lông của nó, giọng khàn :
“...Tao về nhà . Mày lời Tráng Tráng, ?”
Nói xong, mở cửa xe, để chú ch.ó nhỏ ở , bước xuống.
Vừa lấy điện thoại định gọi xe công nghệ, mới sực nhớ — máy hết pin.
Ánh mắt lướt quanh, thấy bên cạnh lều tạm của cảnh sát một ổ cắm điện và sợi dây sạc.
Anh cắm sạc, đặt điện thoại lên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngoài chờ.
Xa xa là đống đổ nát cháy đen, khói tản nhưng vẫn còn mùi khét nồng.
Thời gian xưa và khói lửa giao hòa, khiến lòng kìm mà nhớ đến Tóc Xoăn.
Bước chân tự nhiên hướng về phía .
Khu vực hiện trường dây cảnh giới bao quanh, thể .
Chỉ thể ngoài, vòng quanh như kẻ mộng du, hiện tại là năm nào, cũng rõ đang tìm gì.
Đến khi nhận , bước một con hẻm.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng phía tối sầm như màn đêm. Anh thấy một bóng bò mặt đất, chậm rãi dậy, từng bước từng bước, từ Khâu Tùng biến thành Tống Chu.
Có lẽ... đến lúc về điểm xuất phát .
Anh trong con hẻm hẹp, bước chân nặng trĩu, trong đầu ngừng dằn vặt.
Cố gắng rũ bỏ cái bóng “Hình Yêu” bám riết như oan hồn.
Cố gắng tìm Khâu Tùng mất.
Cố gắng trả “Tống Chu” cho Tóc Xoăn.
Anh , vô thức chuyện với khuất:
— Tóc Xoăn, chuyện nhờ , . Khi , bà yên lòng.
— Tóc Xoăn, xin . quá tham lam. Sau khi mất, trả danh tính cho , tiếp tục giả .
— Chưa đồng ý, dùng tên để sống, để cố giành giật một tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-128-hien-truong-huy-diet.html.]
— Có lẽ vì lòng tham của , nên Tiểu Nguyệt mới gặp tai họa.
— Nếu mạo danh , cơ hội kiếm tiền, sẽ thể đưa Tiểu Nguyệt cái hố đen mang tên Cơ sở Tàng Mặc.
— Cô bé sẽ gặp ác quỷ.
— Tội của ... tại báo ứng lên Tiểu Nguyệt?
— Đều là vì quá tham lam, mới hại cô bé.
— Là của ... tất cả là của .
Anh lẩm bẩm, mỗi chữ như một lưỡi d.a.o cứa phổi.
Cuối cùng, kiệt sức quỳ xuống đất, hai tay chống lên mặt đường đóng băng cứng.
Cảm giác tội đè nén quá lâu — chôn sâu đến mức chính cũng sợ thẳng nó.
Ngay cả Trần Hà cũng hề phát hiện — âm thầm gánh lấy tất cả bất hạnh của Khâu Nguyệt, chôn sâu trong lòng, dám đối mặt.
Khi phận thật phơi bày, cảm giác tội bí mật cuối cùng cũng kéo khỏi bóng tối, phơi bày trần trụi mặt .
Anh hận thể tự kết liễu, như một hình phạt xứng đáng cho tất cả những gì .
Gió lạnh quất qua, xuyên thấu qua cả da thịt lẫn tâm can, đau buốt đến mức run lên ngừng.
Đột nhiên, má lạnh .
Anh sững , chậm rãi ngẩng đầu.
Thì , tuyết rơi .
Gió bắc cuốn theo từng bông tuyết, ào ào đập lên mặt , như những cái tát nhỏ, phát âm thanh khe khẽ —
“Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc...”
Một vệt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má. Anh khẽ cãi với tuyết:
“Cậu mới ngốc, Tóc Xoăn thối.”
Tuyết càng rơi dày đặc, trắng xóa cả bầu trời. Cơn xúc động dâng lên trong ngực, bỗng thấy nóng ruột, nôn nóng về nhà.
Trần Hà ở , nơi đó là nhà.
Anh dậy, còn để tâm đến việc dáng của giống ai nữa.
Bước chân dẫm lên lớp tuyết mỏng, phát âm thanh “rắc rắc” khẽ khàng, từng bước một khỏi con hẻm tối.
Đột nhiên, dừng .
Trên con đường nhỏ phủ đầy gió tuyết, một bóng đang men theo bức tường ngoài của căn nhà cũ, hướng ngược với tiệm sửa xe.
Người đó cúi thấp đầu, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tống Chu nheo mắt, chằm chằm bóng lưng — gì đó quen thuộc.
Chính là “trộm phế liệu” tối qua.
, cảm thấy gì đó khác thường.
Quanh khu vực xảy vụ án, cùng một bóng lạ xuất hiện hai — rõ ràng là bất thường.
Theo phản xạ, đưa tay sờ túi quần, định lấy điện thoại chụp .
sờ hụt. Lúc mới nhớ — điện thoại vẫn còn đang sạc trong lều cảnh sát.
Bóng sắp khuất trong tuyết.
Tống Chu khẽ nghiến răng, bước nhanh đuổi theo, cho rõ rốt cuộc là ai.
Người phía dường như phát hiện theo dõi, liền tăng tốc.
Tống Chu rùng , cũng bước nhanh hơn.
Hai bóng — một một — hòa cơn bão tuyết trắng xóa.
Từ đó, ai còn thấy Tống Chu nữa.