Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 123: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:10:03
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Hà thấy tiếng bước chân nặng nề, vội vã chạy trốn của Tráng Tráng ở đầu dây bên .

 

Một tia sáng lóe lên trong mắt cô, cô : “Thế , trời tối , đừng về vội, và Tráng Tráng cũng nên tâm sự một chút.”

 

Tống Chu ngập ngừng: “ còn em…”

 

“Em ở đây an ,” Trần Hà . “Thường Đình và còn ở Lãm Châu thêm vài ngày nữa. Tề An điều động thêm nhiều cảnh sát, khách sạn bây giờ đầy cảnh sát .

 

“Hình Yêu c.h.ế.t , hung thủ còn gan lớn đến cũng dám hành động lúc , yên tâm . Em nhân tiện ở trong phòng yên tâm vẽ tranh hai ngày.

 

“Mau đuổi theo , đừng để Tráng Tráng chạy mất!” Trần Hà cổ vũ .

 

“Được.” Đầu dây bên , Tống Chu lấy tinh thần, tiếng bước chân nhanh hơn.

 

Trần Hà cúp điện thoại, sấp giường khách sạn, nắm chặt điện thoại. Khóe môi cô cong lên từ từ hạ xuống, biến thành một nụ mím chặt.

 

Chiếc gối kê mặt ướt đẫm một mảng lớn.

 

Khi chuyện điện thoại, cô , kìm nước mắt, nhưng để một tiếng nấc nào lọt ống .

 

Hai năm qua, sự đồng hành tưởng chừng như khí bỗng nhiên trống vắng, cô thực sự quen.

 

Cô hiểu rõ, việc Tống Chu chạy trốn vì sợ trách nhiệm pháp lý, mà là sợ cô chấp nhận.

 

Bản cô, mới là áp lực của Tống Chu.

 

Tất nhiên, cần cô , Tống Chu cũng sẽ .

 

Tống Chu trở về áp lực, vì cô mà trở về.

 

Tống Chu cần một chút thời gian để tìm chính , thể vì cô quá nóng vội, vì sự phụ thuộc mà kéo trở .

 

Tráng Tráng bụng và rộng lượng, lẽ là lựa chọn để giúp vượt qua giai đoạn .

 

Phải cho một chút thời gian.

 

*

 

Đêm tối buông xuống con phố vắng, Tráng Tráng xách một túi đồ ăn, chạy trốn một cách hoảng loạn.

 

Tống Chu đút hai tay túi quần, nhanh chậm theo .

 

Cảnh tượng giống như bài khóa đó.

 

Một bán thịt về muộn, thịt trong gánh hết, chỉ còn xương thừa. Trên đường, một con sói theo sát phía .

 

Phía là tiệm sửa xe, việc khám nghiệm hiện trường vụ nổ vẫn thành.

 

Xưởng vẫn dây cảnh giới bao quanh, bên cạnh dựng lều biểu tượng cảnh sát.

 

Ông chủ Ngưu đột nhiên dừng bước, . Hai đối diện .

 

Tống Chu ông : “Tráng Tráng, nhận ?”

 

Ông chủ Ngưu dậm chân một cái, như hạ quyết tâm, chạy nhanh đến mặt , kéo cánh tay , lôi .

 

Vừa kéo, ông nhỏ và gấp gáp: “Đi mau, mau, bên cảnh sát!”

 

Tống Chu: "..."

 

Ông chủ Ngưu tránh lều cảnh sát, vòng qua một quãng lớn, kéo đến phía bên của đống đổ nát.

 

Ở đó một chiếc xe buýt nhỏ cũ nát, còn bánh xe, thùng xe ngay mặt đất.

 

Ông chủ Ngưu gì, đẩy Tống Chu cửa xe.

 

Đẩy quá mạnh, đầu Tống Chu va cạnh cửa kêu “cốp”.

 

“Ông chậm một chút Tráng Tráng, kính mới mua…”

 

“Suỵt! Suỵt! Suỵt!”

 

Ông chủ Ngưu đặt ngón trỏ lên miệng, nghiêm nghị ngăn cản .

 

Ông phía một cái, cũng lên xe, đóng cửa , sấp cửa sổ xe vỡ, cẩn thận quan sát xung quanh một lúc. Không thấy cảnh sát nào đến, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-123-cuoc-gap-go-dinh-menh.html.]

Quay đầu , chằm chằm mặt từ xuống vài , mắt dần đỏ hoe: “Hôm đó giả vờ ngất, thấy và Hình Yêu của Kim Đạt chuyện.

 

“Khi là Tiểu Tùng, kinh ngạc mừng rỡ, suýt nữa giả vờ nữa! Vẫn còn sống, thật , thật .”

 

Tống Chu thở dài: “Tráng Tráng…”

 

Ông chủ Ngưu đột nhiên giơ nắm đ.ấ.m to như cái bát, đ.ấ.m một cú n.g.ự.c Tống Chu.

 

Cú đ.ấ.m mạnh đến mức Tống Chu suýt tắt thở.

 

Sau đó, một đôi cánh tay thô to ôm chặt.

 

Mặt Tống Chu ấn lồng n.g.ự.c dày cộp của ông chủ Ngưu, tiếng nức nở vang lên đỉnh đầu: “Thằng nhóc thối, còn sống mà gửi cho tao một tin! Mày tao đau khổ thế nào khi nghĩ mày c.h.ế.t cháy !”

 

Tống Chu vùng vẫy: “Ngột… ngột thở…”

 

Đợi ông chủ Ngưu bình tĩnh hơn, hai ghế xe cũ kỹ, cách qua lối ở giữa thùng xe.

 

Trong tay Tống Chu là chiếc bánh mì cuộn thịt bò lấy từ chiếc túi nylon.

 

Ông chủ Ngưu lau những giọt nước mắt xúc động trào : “Tiểu Tùng, dám đến đây?!”

 

Tống Chu c.ắ.n một miếng thịt cuộn: “Tại dám đến?”

 

“Nếu đến sở cảnh sát, đó là tự thú.” Ông chủ Ngưu chỉ về phía lều cảnh sát. “Nếu bắt ở đây, tính chất sẽ nghiêm trọng hơn, khi phạt tù thêm vài năm đấy!”

 

Tống Chu cụp mắt xuống: “Vậy… ông cũng nghĩ là hại Tóc Xoăn, phạm trọng tội.”

 

Ông chủ Ngưu như một kẻ ngốc: “Làm thể? Thằng nhóc hại , trừ khi lợn leo cây!”

 

Tống Chu im lặng.

 

Khoảnh khắc cạn lời , nhiều hơn cả cuộc đời cộng .

 

Ông chủ Ngưu thở dài: “Thực đại khái thể đoán , tại biến thành Tóc Xoăn.”

 

Tống Chu tin, nhét miếng thịt cuộn cuối cùng miệng, lầm bầm: “Vậy ông thử xem.”

 

Ông chủ Ngưu : “Tóc Xoăn cầu xin .”

 

Tống Chu sững sờ, phồng má quên cả nuốt, ngây ông chủ Ngưu.

 

Ông chủ Ngưu nhếch miệng: “ đoán trúng chứ gì, ngay mà.”

 

Sau đó, nỗi buồn hiện lên, ông vuốt râu: “ vẫn tin tưởng nhân phẩm của thằng nhóc . Thứ nhất, chắc chắn sẽ hại Tóc Xoăn.

 

“Thứ hai, thằng nhóc trọng nghĩa khí. Chuyện sinh ly tử biệt lớn như , thể sự đồng ý của nó mà tự ý thế nó .

 

“Cho nên đoán, ý của , mà chắc chắn là của Tóc Xoăn.”

 

Tống Chu há miệng, cổ họng như nghẹn , nhưng phát tiếng nào.

 

Một cơn gió đêm từ cửa sổ vỡ tràn , mang theo mùi khét lượn quanh , như thể ngay lập tức cuốn trở đêm lửa cháy cuồn cuộn mười năm .

 

Ngày hôm đó, tiệm sửa xe đóng cửa, Khâu Tùng nhận một bức ảnh từ WeChat của Tóc Xoăn, đó là một tờ giấy khen:

 

Giải thưởng Vượt trội Thành tích Học tập – Tống Chu

 

Anh khỏi toe toét, một tay kéo cánh cửa cuốn kêu loảng xoảng, một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại: “Thưởng, tối nay ăn lẩu.”

 

Cửa cuốn tiệm sửa xe ầm một tiếng đóng .

 

Trước khi Khâu Tùng ngoài mua đồ ăn lẩu, cởi chiếc vòng heo nhỏ bằng hạt đào cổ tay đặt lên bàn học, tắm.

 

Đó là món quà Tiểu Nguyệt tặng hồi nhỏ, hạt đào và dây đỏ đều sợ nước, mỗi tắm đều tháo .

 

Hôm đó quá vui, tắm xong quên đeo , liền ngoài đến siêu thị tiện lợi gần đó.

 

Vừa , gửi thêm một tin nhắn thoại cho Tóc Xoăn: “ mua đồ ăn đây, lát nữa sẽ về, để cửa cho .”

 

Tóc Xoăn trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nhí nhảnh: “Được, hì hì hì hì hì, qua tắm cái .”

 

Khâu Tùng chỉ rời nửa tiếng.

 

Khi xách một túi lớn rau củ và thịt cuộn về, đến gần, thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả thế giới rung chuyển.

 

 

Loading...