Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 121: Ẩn Mình Trong Lời Hứa

Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:10:01
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chu lang thang vô định đường phố Lam Chu.

 

Cảnh đường phố quen thuộc xa lạ, còn bản thì lạc lõng.

 

Giống như một con quỷ lột da, hoảng loạn lạc nhân gian, ánh nắng chiếu lên cũng khiến cảm thấy còn nơi nào để ẩn náu.

 

Anh men theo bức tường, tránh đám đông, chỉ tìm kiếm những tối để trốn.

 

Không bao lâu, mặt bỗng hết đường.

 

Thì một con hẻm cụt.

 

Anh bức tường màu xám mặt, ngây một lúc, từ từ bước tới, xuống đất, đầu vùi đầu gối.

 

Ngồi yên một hồi, kìm mà lấy điện thoại .

 

Anh Trần Hà chắc chắn đang tìm , cô nhất định lo lắng.

 

Trong lòng còn đang do dự, ngón tay vô thức ấn nút bật nguồn.

 

Quả nhiên, liên tiếp vài tin nhắn hiện lên, nhắc nhở rằng trong thời gian tắt máy nhiều cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là của Trần Hà.

 

Anh còn kịp suy nghĩ nên gọi , thì Trần Hà gọi đến.

 

Anh theo bản năng nhấc máy ngay lập tức.

 

Đầu dây bên , rõ ràng vang lên tiếng Trần Hà thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô hỏi:

 

“Đi thế?”

 

Giọng điệu của cô bình thản, cứ như chỉ đang hỏi chợ nào mua rau .

 

Tống Chu mở miệng, giọng khô khốc, thể phát tiếng.

 

Trần Hà cũng hối thúc, chỉ im lặng chờ đợi.

 

Anh ngẩng đầu bức tường cũ kỹ mặt, một lúc mới khẽ :

 

“Có lẽ... lẽ là khu phố cổ .”

 

“Ồ. Sao đến đó?”

 

“Anh...” Giọng Tống Chu khàn đặc, thể nên lời.

 

Những câu chữ quanh quẩn trong lòng lâu cuối cùng cũng thốt : “Xin , lừa em.”

 

Giọng Trần Hà mềm mại nhưng vững vàng: “Có gì ? Em cũng từng chuyện giấu mà. Chúng tuy ở bên , nhưng ai cũng thể bí mật riêng. thực sự nên như .”

 

Tống Chu im lặng, trong mắt chỉ còn một mảnh u tối.

 

Chỉ Trần Hà tiếp: “Anh nên cho em sớm hơn. Anh , khi em là Khâu Tùng, em vui mừng, hạnh phúc đến mức nào.”

 

Những lời của Trần Hà như thể phẳng nếp nhăn của phận.

 

Tống Chu sững sờ, một giọt nước mắt từ trào , khẽ rơi xuống đất phát tiếng “tách” nhỏ.

 

Anh cúi đầu, mò một cọng cỏ, tay vô thức động tác nhỏ, dùng bụi đất chôn giọt nước mắt , khẽ lẩm bẩm hỏi: “Em... từ khi nào?”

 

Trần Hà đáp: “Trước khi nhận tin nhắn của Hình Yêu, lúc vội vàng đến Tiệm Sửa Xe Thanh Đức.”

 

Tống Chu ngẩn một lúc: “Thì ... em từ sớm.”

 

“Anh chỉ IQ của Trẫm.”

 

“Xứng đáng là em.” Tống Chu vô thức thả lỏng sống lưng, dựa tường, giọng mềm mại và mệt mỏi: “Anh còn tưởng là lúc em đến, thấy gọi một tiếng Tráng Tráng mới phát hiện .”

 

“Em đến từ sớm .” Trần Hà , “Trốn ở cửa một lúc lâu, còn tìm một cây gậy sắt, định đợi Hình Yêu thì đ.á.n.h một cái.”

 

“Em...” Tống Chu rùng vì sợ hãi, “Quá mạo hiểm!”

 

Nếu khi đó khéo cắt đứt dây trói, thì đừng là gậy sắt, dù cầm đại đao, Trần Hà cũng thể hạ gục Hình Yêu.

 

Bên , Trần Hà vẫn hưng phấn kể : “May mà đ.á.n.h . Thật ngờ đ.á.n.h như , quá trai!”

 

“Em thấy...” Tống Chu ngập ngừng hỏi, “Cái bộ dạng đó của ... đặc biệt đáng sợ, đặc biệt đáng ghét... chẳng khác gì... Hình Yêu...”

 

“Sao thế! Anh và Hình Yêu khác . Cái vẻ đó của ... lão nương yêu c.h.ế.t !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-121-an-minh-trong-loi-hua.html.]

 

Bên truyền đến tiếng sột soạt, Trần Hà dường như kích động đến mức lăn lộn giường: “Mau về , Trẫm nóng lòng hôn c.h.ế.t !”

 

Má Tống Chu nóng bừng. Rõ ràng đang ở trong con hẻm vắng tanh một bóng , mà vẫn chột quanh, sợ ai đó thấy.

 

Anh im lặng lâu, trong lòng ngọt ngào chua xót. Một tay rũ xuống, dùng cọng cỏ cào nhẹ mặt đất chân, hồi lâu mới cất tiếng:

 

“Anh... cũng bỏ chạy... nhưng hiểu ... hình như , cũng chuyện nữa. Nhất là... mặt em.

 

“Anh nên văn vẻ như Tống Chu, nên thô lỗ như Khâu Tùng.

 

“Thậm chí còn chút giống... cái vẻ lưu manh của Hình Yêu ở Kim Đạt.

 

“Anh giả Tống Chu quá lâu ... đến giờ là ai nữa.”

 

Nước mắt rơi xuống.

 

Trần Hà rõ tiếng nấc nghẹn cố kìm nơi cổ họng.

 

Cô nhẹ nhàng :

 

“Anh chính là thôi.

 

“Tóc xoăn quả thực văn vẻ, nhưng Khâu Tùng là thô lỗ.

 

“Khâu Tùng chỉ vì em gái, vì cuộc sống, nên mới buộc bản trở thành một đánh, g.i.ế.c.

 

“Thỉnh thoảng nghi ngờ giống Hình Yêu, là vì ở nơi như Kim Đạt, để bảo vệ bản , buộc giả dạng thành đồng loại của họ.

 

“Anh từng nghĩ rằng và tóc xoăn chỉ giống về ngoại hình, mà thật , vốn dĩ đều là những lương thiện và dịu dàng ?”

 

Tống Chu bàng hoàng : “Anh… .”

 

“Anh , em .” Trần Hà khẽ . “Em chỉ một chuyện .”

 

Tống Chu hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Chuyện tóc tai là ?”

 

Tống Chu im lặng một lúc, miễn cưỡng : “Tìm một tiệm cắt tóc nhỏ khá xa, thẻ.”

 

Trần Hà bật : “Bao lâu thì uốn một ?”

 

“Tóc ngắn giữ lâu, một tháng uốn một , phiền c.h.ế.t .” Tống Chu ấm ức . “Còn dùng t.h.u.ố.c uốn nhập khẩu mùi, đắt lắm.”

 

“Ôi chà.” Trần Hà bên đến đau cả bụng. “Đừng tiêu tiền oan nữa, em tóc tự nhiên của .”

 

Tống Chu do dự: “Sờ sẽ thích .”

 

“Sờ mới .”

 

“Thì sẽ là cừu nhỏ nữa.” Anh đột nhiên buồn bã, như thể vì lầm của mất một thứ gì đó mà Trần Hà thích.

 

Trần Hà tức : “Mềm mại ở tóc, mà ở ngọt ngào . Anh là đầu trọc cũng ngọt.”

 

Có lẽ tưởng tượng dáng vẻ đầu trọc, Trần Hà càng càng vui vẻ.

 

Cô thở dốc : “Ừm, tóc tuy uốn , nhưng thể thấy chất tóc , nhiều. Dù uốn, tóc tự nhiên sờ chắc cũng thoải mái… Sẽ giống… giống cái gì nhỉ?”

 

Cô chợt nghĩ đến con ch.ó nhỏ Trương Hựu cứu . “Chắc chắn giống đầu ch.ó con, dễ thương c.h.ế.t .”

 

Trần Hà sờ gối tưởng tượng, một cách xa.

 

Tống Chu thấy tiếng sột soạt, dường như thật sự xoa đầu, má bỗng nóng lên.

 

Trần Hà sung sướng tưởng tượng một lúc, đột nhiên : “Em chợt nghĩ, thời gian chúng quen nên tính sớm hơn ?”

 

“Em quen Tiểu Nguyệt bao lâu, quen em bấy lâu.” Giọng Tống Chu trở nên dịu dàng. “Em , em là bạn nhất của em . Mỗi gọi video, một nửa thời gian về những chuyện lặt vặt của em và em .”

 

Trần Hà lắng , cảm xúc buồn vui đan xen, như những con sóng nhẹ nhàng vỗ về trái tim cô.

 

Một lúc , cô chợt nhớ điều gì đó, đưa tay sờ chuỗi hạt pha lê cổ tay trái, hỏi: “Chuỗi hạt pha lê là Khâu Nguyệt tặng, em cứ tưởng là thủy tinh.

 

“Sau mới là pha lê thật, còn khá đắt. Chuyện em luôn hiểu, manh mối gì ?”

 

Tống Chu im lặng một lúc, vẻ ngại ngùng, lẩm bẩm : “Là… là mua.”

 

 

Loading...