Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 117: Lời Khai Lạ Lùng

Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:09:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi ngọn lửa lớn ở tiệm sửa xe dập tắt , trời hửng sáng.

 

Trương Hựu và những khác phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào xung quanh hiện trường vụ cháy. Tuy nhiên, khu phố cổ bốn bề thông thoáng, nên thể loại trừ khả năng kẻ gây án bỏ trốn.

 

Lính cứu hỏa tiến đống đổ nát và báo : một t.h.i t.h.ể cháy đen thanh thép đổ đè lên, trong vụ nổ và hỏa hoạn, cháy gần như còn gì.

 

Mọi đều kiệt sức. Trương Hựu sắp xếp xe cảnh sát đưa Tống Chu và Trần Hà về khách sạn.

 

Mặt Trương Hựu khói ám đen nhẻm, bám cửa sổ ghế :

xử lý chuyện bên , hai về nghỉ ngơi . Lát nữa sẽ tìm hai để hỏi rõ tình hình cụ thể.

 

“Với , cô Trần ơi, xin cô, cô đừng chạy ngoài nữa! Sơn Đông đó, cô ? Nếu cô mệnh hệ gì, là cái mạng đó!

 

“Lái xe , lái xe , đường cẩn thận…” Giọng nghẹn .

 

Tống Chu bên cạnh Trần Hà, chằm chằm , ánh mắt đầy thù địch, lạnh lẽo như những hạt băng đ.â.m .

 

Trương Hựu nhận điều đó. Trong mắt chỉ cô Trần của , rưng rưng nước mắt, vẫy tay từ biệt.

 

Trần Hà đầu phía xe một cái, thu ánh mắt, khó hiểu :

“Người Sơn Đông thì ? Cái đứa trẻ lảm nhảm cái gì …”

 

Tống Chu gục đầu lên vai cô, trông ủ rũ và buồn bã.

 

Hai trở về phòng của Trần Hà trong khách sạn.

 

Tống Chu như hồn xiêu phách lạc, là ngây ở đó, cứ như nên gì.

 

Trần Hà đẩy phòng tắm, mới sực nhớ tắm.

 

Trong lúc Tống Chu tắm, Trần Hà gọi điện xuống lễ tân, báo từng món đồ và cỡ của Tống Chu, nhờ nhân viên phục vụ mua giúp một bộ quần áo và giày đầy đủ.

 

Cô nghiêm túc dặn dò qua ống điện thoại bàn của khách sạn:

“Cần thêm một cặp kính gọng kim loại titan nguyên chất, độ.”

 

Đặt điện thoại xuống, cô đầu , thấy Tống Chu bước khỏi phòng tắm, khoác áo choàng tắm của khách sạn, ngây ở đó.

 

Trần Hà tiến lên, ôm lấy , hít một thật sâu:

“Thơm quá!”

 

Má Tống Chu ửng đỏ, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút. Trần Hà khẽ đẩy , đưa xuống giường.

 

“Mệt lắm ? Anh ngủ , em tắm đây.”

 

Tống Chu gật đầu.

 

Khi Trần Hà tắm xong bước , Tống Chu cuộn trong chăn, co tròn thành một khối, chỉ để lộ một lọn tóc xoăn.

 

Trần Hà chui chăn.

 

Tống Chu khẽ động đậy, tay quấn lấy eo cô, đầu rúc hõm cổ cô, gì, cũng ngẩng mặt lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-117-loi-khai-la-lung.html.]

Trần Hà ôm lấy đầu , dịu dàng dỗ dành:

“Ngủ , ngủ .”

 

Ngón tay cô khẽ vuốt lên mái tóc xoăn mềm mại.

 

Cơ thể đang căng cứng của Tống Chu dần thả lỏng, sự mệt mỏi ùa đến như thủy triều.

 

Nửa tỉnh nửa mê, thấy một giọng nhẹ nhàng lướt qua bên tai:

“Dù thế nào nữa, em vẫn luôn về phía .”

 

Anh còn sức để đáp , giây tiếp theo liền chìm giấc mơ.

 

Anh như rơi xuống một vực sâu, lơ lửng giữa bóng tối.

 

Anh cúi đầu xuống, thấy đáy vực, Tiểu Nguyệt đang giữa rừng hoa bỉ ngạn.

 

rạng rỡ với .

 

Anh há miệng, nhưng thể phát âm thanh nào.

 

Hình Yêu hiểu vì Khâu Nguyệt thể khoảnh khắc đáng lẽ tuyệt vọng nhất.

 

thì hiểu.

 

Trước khi tay, Hình Yêu đeo con lợn nhỏ bằng hạt đào.

 

Có lẽ còn từng khoe khoang với cô rằng đó là vật kỷ niệm g.i.ế.c của , rằng trai cô cũng c.h.ế.t tay .

 

Tiểu Nguyệt thông minh, cô chắc chắn hiểu tất cả trong khoảnh khắc .

 

, cô .

 

nhạo Hình Yêu vì tưởng rằng g.i.ế.c c.h.ế.t trai cô, trong khi trai cô thực vẫn còn sống.

 

trai nhất định sẽ tìm sự thật về cái c.h.ế.t của , còn Hình Yêu thì vẫn hề rằng ngày c.h.ế.t thể tránh khỏi của đang đến gần.

 

Và trong giấc mơ lúc , dù Tiểu Nguyệt chìm đáy vực sâu, nụ của cô vẫn mang theo sự ngọt ngào và vui vẻ.

 

Giống như khi cô còn học cấp hai, thỉnh thoảng trai đến trường đưa đồ cho cô, cô ở cổng trường vẫy tay, nở nụ .

 

“Anh!”

 

Giọng của Tiểu Nguyệt vẫn trong trẻo, như cơn gió khẽ lướt qua ngọn cây.

 

— Tiểu Nguyệt, sẽ tiếp tục tìm kiếm, để kẻ hung thủ còn cũng chịu hình phạt thích đáng.

 

— Tiểu Nguyệt, đừng sợ, sẽ đưa em rời khỏi vực sâu .

 

Tống Chu em gái từ xa, tiếng gào dốc hết sức lực vang lên giữa giấc mơ, nhưng khi nổi lên mặt, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn trong cơn ác mộng.

 

Trần Hà lặng lẽ lau giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt , khẽ dỗ dành, xoa nhẹ lưng , cho đến khi thở của dần trở nên sâu và đều.

 

 

Loading...