Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 116: Manh Mối Mới
Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:09:56
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Đình nhận cuộc gọi của Trương Hữu khi đang trong xe.
Nghe giọng khàn đặc, khô ráp như giấy nhám chà qua, suýt nữa nhận là ai.
“Tin là cô Trần an . Tin là Hình Yêu thể nổ c.h.ế.t.”
Trương Hữu khàn giọng báo cáo, thở dốc như đang chạy.
“Chúng nghi ngờ cố ý kích nổ... Hình Yêu c.h.ế.t cháy bên trong mang thì vẫn rõ.
“Hiện giờ chúng đang tìm kiếm xung quanh, nhưng phát hiện khả nghi nào.
“Khu vực là khu phố cổ, địa hình phức tạp, hơn nữa lúc nãy chạy nhà hàng bên cạnh để hỗ trợ dập lửa nên mất chút thời gian. Nếu thực sự hung thủ, dễ trốn thoát...”
Trong điện thoại vang lên một loạt tiếng ư ử khe khẽ.
Thường Đình cau mày hỏi: “Tiếng gì ?”
“ cứu một con ch.ó nhỏ, đang bế nó đây!” Trương Hữu đáp.
“Cứ tiếp tục tìm kiếm,” Thường Đình , “vụ việc xảy ở Lam Chu, sẽ liên lạc ngay với cảnh sát địa phương, yêu cầu họ thành lập đội chuyên án, tăng cường nhân lực và rà soát bộ camera giám sát quanh khu vực.”
Nói xong, liên tiếp gọi thêm vài cuộc điện thoại, trao đổi và sắp xếp công việc.
Khi thứ tạm , đặt điện thoại xuống đầu gối, tâm trí rối bời.
Vụ nổ quá đáng ngờ, giống hành vi tự sát của Hình Yêu. Rất thể đây là một vụ g.i.ế.c bịt đầu mối.
Sau khi Trần Hà và hai rời khỏi xưởng, kẻ lén , nhặt lấy điều khiển từ xa, ngoài kích hoạt bật lửa và gây vụ nổ — mục đích là để diệt khẩu.
Anh chợt nhớ buổi sáng, đồng nghiệp phụ trách giám sát Chu Tàng Mặc từng báo rằng Chu Tàng Mặc xách theo một vali, lái xe riêng ngoài.
Anh lập tức nhấc điện thoại, gọi một : “Chu Tàng Mặc bây giờ đang ở ?”
Đầu dây bên , đồng nghiệp trả lời: “Trong một ngôi chùa.”
“Ngôi chùa?!” Thường Đình kinh ngạc hỏi .
“ . Nghệ sĩ mà, lẽ họ đều thích đến những nơi như để tĩnh tâm, tìm cảm hứng sáng tác…”
Đồng nghiệp rõ tên chùa và địa chỉ.
Thường Đình mở bản đồ định vị, tìm kiếm vị trí ngôi chùa. Anh phát hiện nơi đó trong một khu danh lam thắng cảnh, thuộc thành phố Lam Chu nhưng giáp ranh.
Đo bằng định vị, từ ngôi chùa đến Tiệm Sửa Xe Thanh Đức ở khu phố cổ Lam Chu mất một giờ lái xe. Nói xa thì xa, gần cũng chẳng gần.
Thường Đình hỏi: “Ông còn ở trong chùa ?”
“Vâng. Chúng đang theo dõi từ ngọn đồi bên ngoài cổng lớn.”
“Trên ngọn đồi?”
“Chứ nữa,” giọng đồng nghiệp mang theo vẻ khổ sở, “ngôi chùa là điểm du lịch, ban ngày khách tham quan và hành hương. Chúng cũng từng trộn lòng vòng vài . Chu Tàng Mặc ở một căn phòng trong sân phía Đông.
“Buổi tối họ đóng cổng chùa , chúng đành ngoài.
“Bãi đỗ xe cổng, buổi tối nhiều xe đỗ. Ngoài xe của chùa, chỉ chiếc Benz của Chu Tàng Mặc và vài xe của nhân viên khu du lịch.
“Xe của chúng mà đỗ ở đó thì lộ quá, nên tìm chỗ ở lưng chừng núi.
“Gần đây chẳng nhà dân nào, chúng đành phục ngọn đồi bên cạnh. Góc đó khá , thể quan sát cả cổng chùa và bãi đỗ xe phía . Chỉ là lạnh quá, c.h.ế.t cóng Thường ơi…”
“Uống nhiều nước nóng ,” Thường Đình đáp qua loa.
“Làm gì nước nóng mà uống…” giọng đồng nghiệp nghẹn ngào, “chỉ nước khoáng đóng băng với bánh quy thôi!”
Thường Đình vô tình hỏi: "Không thấy ông ngoài ?"
"Không. Chiếc Benz của ông vẫn đỗ ở bãi xe, hề nhúc nhích."
"Ông khả năng cải trang, lừa các lên xe khác rời ?"
"Không thể nào. Hai em bốn mắt chằm chằm, hễ che mặt hoặc đội mũ, nhất định xác định rõ là ông ."
Thường Đình hỏi: "Trong vòng nửa tiếng qua, xe nào từ ngoài ?"
"Không, chỉ xe , xe ." Đồng nghiệp trả lời.
Thường Đình tiếp tục hỏi: "Lần cuối cùng các thấy đích ông là cách bây giờ bao lâu ?"
"Chùa đóng cửa lúc sáu giờ. Chúng thấy ông khi ..." Đồng nghiệp đồng hồ. "Ba tiếng ."
Ba tiếng...
Thường Đình hỏi: "Chùa cổng nào khác ?"
"Có, một cổng ."
"Vậy, nếu ông rời từ cổng , con đường các canh gác mà theo đường mòn đường lớn bắt xe, đến một nơi nào đó mất hai tiếng, về chùa bằng đường mòn, liệu thể ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-116-manh-moi-moi.html.]
Đồng nghiệp dứt khoát : "Không thể. Ngôi chùa đỉnh núi, đường mòn dốc và khó . Các nhà sư chân khỏe, quen đường, xuống mất nửa tiếng, nhưng leo lên thì cần nhiều thời gian hơn.
Ông là một nghệ sĩ, là buổi tối, ba tiếng dù dành hết cho việc leo núi về, cũng chắc . Huống hồ còn bắt xe đó mất hai tiếng, thể."
Thường Đình tính toán thời gian. Lúc , vụ nổ ở Xưởng Sửa Xe Thanh Đức xảy gần một tiếng.
Nếu lúc vụ nổ xảy , Chu Tàng Mặc mặt tại tiệm sửa xe Lam Chu, đó lái xe hết tốc lực thẳng đến cổng chùa, thì lúc lẽ kịp về chùa.
nếu bộ lên xuống núi, về mặt thời gian là thể. Hai đồng nghiệp cũng thấy xe nào từ ngoài .
Trừ khi, họ thấy trong chùa căn bản là Chu Tàng Mặc.
Thường Đình suy nghĩ một lúc : "Vào . Trực tiếp xuất trình thẻ ngành để kiểm tra, là truy bắt tội phạm bỏ trốn. Nếu ông ở đó, cứ giả vờ quen , xác minh chính xác là bản ."
Hai đồng nghiệp, một tên Cao Anh, một tên Trịnh Tài. Cao Anh lớn tuổi hơn Trịnh Tài vài tuổi.
Hai bò dậy từ trong lùm cỏ, đầu dính đầy lá cây, lau nước mũi vì lạnh, mò xuống đồi, gõ mạnh chiếc vòng đồng cổng chùa.
Bên trong vọng giọng của một lớn tuổi, hề khách sáo: "Khu du lịch hết giờ ! Khách du lịch nữa!"
"Cảnh sát, mở cửa!"
Cổng nhanh chóng mở . Một lão hòa thượng chắp tay, vẻ mặt căng thẳng: "A di đà Phật, bần tăng là trụ trì của chùa. Xin hỏi hai vị cảnh sát thí chủ đến đây việc gì?"
Hai xuất trình thẻ ngành. "Tình hình là thế , một tội phạm trốn truy nã liên quan đến băng đảng xã hội đen chạy đến khu vực . Chúng cần trong kiểm tra, xin quý chùa phối hợp."
Lão hòa thượng vội vàng : "Đương nhiên phối hợp! Xin mời hai vị thí chủ !"
Hai bước chùa, dạo khắp nơi, tiện miệng hỏi chùa bao nhiêu tăng nhân và gần đây lạ nào đến .
Lão hòa thượng đáp: "Chùa chúng thường thiện nam tín nữ đến tạm trú tịnh tu. Hôm nay, gian tịnh thất ở sân phía Đông một vị đang ở, là một họa sĩ."
Lão hòa thượng chỉ về phía Đông, nơi một căn thiền phòng, cửa sổ vẫn sáng đèn.
"Họa sĩ? Đây là đầu tiên ông đến ?" Cảnh sát liếc về hướng đó.
"Không . Chu thí chủ cứ mỗi độ xuân sâu, thu lạnh là đến chùa ở vài ngày, tịnh tu sáng tác."
"Có thể qua xem một chút ?"
"Xin bần tăng báo với thí chủ một tiếng."
Lão hòa thượng đến thiền phòng, gõ cửa: "Chu thí chủ, A di đà Phật! Ngoài cửa hai đồng chí cảnh sát, là đến kiểm tra an ninh. Xin hỏi tiện mở cửa ?"
Bên trong im lặng.
Ánh mắt hai cảnh sát dán chặt cánh cửa gỗ, khỏi nín thở. Trong lòng họ cùng dấy lên một nỗi lo sợ:
Nếu Chu Tàng Mặc ở trong đó, Thường Đình sẽ ăn sống hai họ.
Một bóng thoáng qua khung cửa sổ, cửa mở .
Một mặc áo tăng bào vải xám xuất hiện ở ngưỡng cửa. Vẻ ngoài giản dị, nho nhã, lễ độ : "Sao tiện? Đồng chí cảnh sát, mời xem tùy ý."
Đó chính là Chu Tàng Mặc.
Hai thầm thở phào nhẹ nhõm, " phiền", bước phòng dạo một vòng.
Trong phòng dựng một giá vẽ, mâm màu bày đầy sơn dầu.
Trên toan là bức tranh phong cảnh núi còn vẽ dở, Điện Đại Hùng với mái cong vút tựa dãy núi xa màu xanh nhạt. Chính là phong cảnh nơi đây.
Mực dầu vẫn khô, rõ ràng Chu Tàng Mặc còn đang vẽ bức tranh .
"Tranh thật." "Vẽ giống thật."
Hai buông lời nhận xét với trình độ y hệt Thường Đình.
"Xin phiền cho xem chứng minh thư." Cao Anh .
Chu Tàng Mặc vội vàng đưa .
Cao Anh nhận lấy, đối chiếu vài , và giấy tờ khớp , vấn đề.
Sau đó hai liền ngoài.
Chu Tàng Mặc ở cửa tiễn, cảm thán: "Thời tiết lạnh thế , nửa đêm mà các đồng chí cảnh sát vẫn tăng ca, thật sự quá vất vả."
"Là trách nhiệm." "Phục vụ nhân dân."
Hai ứng phó qua loa, giả vờ dạo quanh chỗ khác, cáo từ rời khỏi chùa.
Quay phục đồi, Cao Anh báo cáo tình hình với Thường Đình: Chu Tàng Mặc đang ở trong chùa, chính xác là bản , hề rời .
Thường Đình trong lòng càng thêm bối rối. Anh điện thoại: "Được , các tiếp tục canh chừng, uống nhiều nước nóng ."
"Làm gì nước nóng... Ê, ê..."