Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 110: Niềm Vui Giết Chóc

Cập nhật lúc: 2025-11-02 17:07:14
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hình Yêu đá một cú mạnh n.g.ự.c Tống Chu:

 

“Mày hiểu cái quái gì!”

 

Tống Chu khom , thở dồn dập, mất một lúc mới ngẩng đầu lên.

Khóe môi rớm máu, nhưng ánh mắt lạnh lẽo và khinh bỉ, Hình Yêu như một kẻ ngu si:

 

“Đồ ngu, tao tố cáo.”

 

Hình Yêu bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:

 

“Không mày thì là ai? Ngoài mày , ai chuyện đó do tao ? Ai vụ đó liên quan đến Kim Đạt?”

 

Hắn rút chiếc kính gọng vàng trong túi áo Tống Chu , chọc mạnh giữa trán :

 

“Đương nhiên là mày thấy việc nghĩa nên xong, kể với cảnh sát! Nếu mày, Kim Đạt dẹp tận gốc ? Đừng giả vờ!”

 

Hắn hất tay một cái — choang!

 

Chiếc kính đập mạnh mặt Tống Chu, gọng kính cứa rách khóe môi, bay xiên sang đ.â.m thùng dầu, tròng kính vỡ tan tành, rơi xuống vũng xăng loang lổ đất.

 

Tống Chu l.i.ế.m m.á.u nơi khóe môi, khạc một tiếng, giọng khàn nhưng vẫn đầy mỉa mai:

 

“Tao dối cái quái gì. Một ổ thổ phỉ, tố cáo thì ? Rất quang vinh đấy chứ! Nếu là tao , tao còn sợ gì mà dám nhận?”

 

Hình Yêu khựng , vẻ mặt dần trở nên bối rối:

 

“Không mày thật ? Vậy là ai?”

 

Tống Chu nhếch môi, nụ lạnh như lưỡi dao:

 

“Mày gây họa xong thì trốn chui trốn lủi, vẫn chiếc xe mày lật đó, bên trong là ai ?”

 

Hình Yêu nhíu mày, giọng cảnh giác:

 

“Ai?”

 

“Lãnh đạo thành phố.”

 

Một thoáng im lặng nặng nề.

 

Rồi Hình Yêu khẽ “ồ” lên — như kẻ gõ tỉnh giữa cơn mê.

 

“Thì …”

 

Hắn bật , vỗ trán cái bộp, vẻ mặt sáng tỏ:

 

“Thảo nào các cơ quan chức năng hành động quyết liệt như thế.”

 

Tống Chu cảm thán:

" , Kim Đạt điều ác nhiều năm như ai truy cứu, mày nghĩ là ai tố cáo ? Chẳng qua là vì ô dù bảo kê thôi!

 

Là do mày quá nóng vội, mù quáng thấy Thái Sơn, việc dại dột suýt nữa lấy mạng lãnh đạo, Kim Đạt mới triệt phá!

 

Bây giờ mày đấy, mày và cha nuôi của mày qua song sắt, chuyện bắt nguồn từ mày chứ tao.

 

Nếu tao cứu , tội của cha nuôi mày còn nặng hơn, cả đời đừng hòng . Thế nào, một chút hối hận vì g.i.ế.c ‘tao’ ?"

 

"Có gì mà hối hận." Hình Yêu đột nhiên , tiếng phát từ sâu trong lồng ngực, như thể bên trong giấu một con quỷ đang quái dị. "Đó là đầu tiên tao g.i.ế.c . Sướng c.h.ế.t !"

 

Tống Chu cũng , khóe môi vương vệt máu, nụ mang theo oán hận thấu xương:

"Tao ngay mà. Cái gì mà thù hận, nhận cha nuôi, tất cả chỉ là cái cớ. Mày chỉ lấy việc g.i.ế.c chóc niềm vui thôi."

 

"Mày vẫn là hiểu tao." Hình Yêu đưa tay trái , vén ống tay áo khoác măng-tô lên, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay cùng một vòng dây đỏ xỏ hạt đào hình heo con.

 

Hai món phụ kiện đặt cạnh , thể cái nào đắt, cái nào rẻ.

 

"Mày xem con heo hạt đào nhỏ , đây là vật kỷ niệm tao lấy khi g.i.ế.c mày. Thật ý nghĩa. Tao đặc biệt trân trọng nó, mỗi g.i.ế.c , tao đều đeo nó.

 

Mỗi mân mê, tao nhớ đến bộ dạng mày lăn lộn trong biển lửa, giống như... những gì bạn gái mày vẽ, bộ dạng tao giãy giụa trong biển lửa."

 

Nói đến đây, nụ mặt Hình Yêu biến mất, ngũ quan vặn vẹo, lộ vẻ kiêng dè.

 

Hắn khó chịu nhíu mày:

"Ây, Tiểu Tùng, truyện tranh của Trần Hà đó, tuy đảo ngược vai trò để dọa tao, nhưng tao vẫn hiểu, các chi tiết đều vẽ đúng. Làm tình cảnh lúc đó?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-110-niem-vui-giet-choc.html.]

 

Ánh mắt Tống Chu lóe lên:

"Là tao kể cho cô , cô chỉ vẽ cảnh tượng tao mô tả."

 

Hình Yêu một lúc, nhếch miệng .

 

Tống Chu tức giận:

"Mày cái gì?"

 

"Tiểu Tùng, Trần Hà là học sinh giỏi, là thiên tài của căn cứ Tàng Mặc. Cô vẽ, cần mày dạy."

 

Lòng Tống Chu chấn động:

"Tại mày hiểu cô nhiều như ?"

 

Hình Yêu đầy ẩn ý:

"Tao quen Trần Hà sớm hơn mày. Tao hiểu rõ cô bạn gái nhỏ của mày.

 

Mày đổ hết tội lên , chẳng lẽ tao sẽ tha cho cô ?"

 

Trong mắt ánh lên vẻ ác độc.

 

"Mày động xem!" Tống Chu nổi giận giãy giụa, dây thừng siết chặt, da rách , m.á.u chảy thành dòng.

 

Hình Yêu cúi xuống , ánh mắt lạnh lùng như đang quan sát một con thú nhốt, chỉ gào thét và c.ắ.n nhưng bất lực.

 

"Tiểu Tùng , mày cần nhận hết trách nhiệm. Dù chuyện là do mày kể cho cô , còn Từ Tham Đông? Còn Vu Ái Ái?

 

thể đoán Từ Tham Đông g.i.ế.c Phùng Tự Mai, Vu Ái Ái đẩy cô ngã xuống vách núi, vẽ cứ như tận mắt chứng kiến !

 

Nhắc đến Phùng Tự Mai... mụ phù thủy già đó đúng là cái loại thích xen chuyện khác. Tao chỉ b.ắ.n một con chim, bà cũng chỉ trỏ, dạy đời tao.

 

Cuối cùng thì ? C.h.ế.t vì xen chuyện khác chứ còn gì nữa."

 

Hắn nheo mắt, giọng trầm xuống như đang hồi tưởng:

"Tao bảo Vu Ái Ái hẹn Khâu Nguyệt , ngờ Phùng Tự Mai theo dõi.

 

Tao thấy một bóng lướt qua, cái kiểu ăn mặc nhà quê đó, trong căn cứ thể tìm thứ hai, tao ngay là bà xen chuyện của khác .

 

Tao gọi điện cho Từ Tham Đông, bảo nó giải quyết.

 

Sau đó Từ Tham Đông với tao, lúc nó đ.á.n.h ngã bà trong phòng trực, bà bấm hai 110 , suýt nữa thì gọi cảnh sát.

 

Những chuyện đó... Trần Hà đều vẽ đúng.

 

Con bé đúng là tà môn. Khi gặp cô , tao nhất định hỏi xem cô cách nào."

 

"Mày cũng xứng đáng chuyện với cô ?" Tống Chu, dù đang trong tình cảnh , vẫn kiêu hãnh ngẩng đầu. "Thế giới của thiên tài thứ mà mày hiểu. Thủ đoạn mày dùng để đối phó với Từ Tham Đông và Vu Ái Ái đều là chép ý tưởng của cô , chút sáng tạo cá nhân nào."

 

Hình Yêu sững sờ, đột nhiên phản ứng : "Lần của Vu Ái Ái là do tao sơ suất, ông chủ già nuôi ch.ó của nhà nghỉ đó lén ghi âm.

 

"Lần của Từ Tham Đông... mày là tao ? Chẳng lẽ mày thấy?"

 

Mắt Tống Chu tối sầm, chỉ : "Bây giờ mày sống giả dối như đàng hoàng, nhưng kỹ thuật hút dầu của mày thì hề mai một."

 

Hình Yêu chợt hiểu , "xì": "Thì , đó hai nghĩ cùng một chỗ ? Nếu tao tay, mày cũng sẽ g.i.ế.c Từ Tham Đông, ?"

 

"Quỷ mới thèm nghĩ cùng một chỗ với loại cặn bã như mày!" Tống Chu khinh miệt . "Loại bẩn thỉu như Từ Tham Đông cũng xứng để tao nhúng tay g.i.ế.c ? Tao chỉ dọa , ép ai là hại c.h.ế.t Khâu Nguyệt."

 

Theo câu cuối cùng, ánh mắt Tống Chu như phóng lưỡi dao, lóc thịt Hình Yêu.

 

Hình Yêu : "Ây da, mày hung dữ kìa, tiếc là chỉ sủa chứ cắn. Tao tin. Cái loại Bồ Tát sống như mày gan g.i.ế.c ?"

 

Trên mặt hiện vẻ khó hiểu: " mà, Trần Hà cũng vẽ đúng lắm, Tiểu Tùng, mày c.h.ế.t.

 

"Thật là kỳ lạ. Tao rõ ràng thấy cả mày bốc cháy, tình cảnh đó thể thoát .

 

"Cháy xong nhanh là nổ, khói đặc cuồn cuộn, một lúc tao tòa nhà bỏ hoang chẳng thấy gì nữa. Chẳng lẽ mày bò khỏi lửa?"

 

Hắn cúi sát quan sát mặt Tống Chu: "Không hề sẹo bỏng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Tao còn tưởng Tiểu Khâu Nguyệt là ảo tưởng... Rốt cuộc mày sống sót bằng cách nào?"

 

Tống Chu với vẻ âm trầm: "Chuyện mày tự , tự mày nghĩ !"

 

Hình Yêu cũng nổi giận, xuống đống lốp xe, cẩn thận hồi tưởng: "Tối hôm đó tao đến hơn tám giờ. Khóa cổng treo hờ, nhấc lên là mở ."

 

Hắn chỉ về căn phòng nhỏ thông cửa : "Lúc tao , đèn phòng tắm của căn phòng đó sáng, tiếng nước, mày đang tắm trong đó."

 

Đồng tử Tống Chu bỗng co .

Loading...