Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 106: Tất Cả Về Tống Chu

Cập nhật lúc: 2025-11-02 17:07:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Hà vứt điện thoại sang một bên, hai tay chống , ngẩn trần nhà, hồi tưởng tất cả những gì cô về Tống Chu.

 

Tống Chu đến từ một huyện nhỏ ở cực bắc của tỉnh. Cha qua đời khi còn nhỏ.

 

Mẹ tần tảo nuôi nấng khôn lớn, dành dụm từng đồng cho ăn học. Bà chịu đựng bệnh tật âm thầm, bệnh nhẹ thì nín nhịn than, đến khi phát hiện thì thành bệnh nặng.

 

Anh học hành chăm chỉ, thi đậu Đại học Y khoa Giang Chử, chuyên ngành Y học Cổ truyền và Phục hồi chức năng. Năm thứ hai đại học, qua đời.

 

Trong nhà chỉ còn một .

 

Theo lời Tống Chu từng :

"Không còn nhà nữa, cả thế giới hình như chỉ còn mỗi ."

 

Anh học đại học năm năm, thành tích luôn xuất sắc. Trong thời gian đó, tham gia nhiều dự án nghiên cứu khoa học lớn về phục hồi chức năng và đạt những thành tựu nổi bật.

 

Sau khi nghiệp, từ bỏ cơ hội đến các thành phố lớn, tuyển thẳng Bệnh viện Nhân dân Tề An với tư cách nhân tài đặc biệt, trở thành bác sĩ nội trú duy nhất nhận khoa Phục hồi chức năng Y học Cổ truyền trong năm đó.

 

Anh còn vượt qua kỳ thi miễn giảm nội trú, rút thời gian từ ba năm xuống còn hai năm, đó một năm chính thức việc.

 

Năm đầu tiên đến Tề An, tình cờ gặp Trần Hà, khi cô vẫn còn là sinh viên đại học, đến bệnh viện để điều trị phục hồi chức năng.

 

Trần Hà lúc bấy giờ mang thể tàn tật, đang lê bước trong thung lũng đen tối của cuộc đời.

 

Việc tập vật lý trị liệu vô cùng gian khổ, di chứng nghiêm trọng, từng ngày, từng giờ, từng phút cô đều chống chọi với cơn đau đớn dứt.

 

Không bao nhiêu c.h.ế.t cho xong, nhưng cũng bao nhiêu tự nhủ lòng rằng cam tâm.

 

Phải tìm sự thật.

 

Phải báo thù.

 

Báo thù cho Khâu Nguyệt, và cho chính chịu đựng giày vò.

 

Mỗi soi gương, cô thấy một con thú thương, điên cuồng nhưng cam chịu cái c.h.ế.t, trong mắt tràn ngập sự u uất.

 

Thứ duy nhất chống đỡ cô tiếp tục sống, chính là hận thù.

 

thời gian phục hồi kéo dài, cơn đau ngừng nghỉ như một hình thức tra tấn.

 

Cô sụp đổ trong những đêm khuya cơn đau hành hạ, mất ngủ triền miên, còn thể kiên trì bao lâu.

 

Sự xuất hiện của bác sĩ Tống giống như vầng dương và làn gió ấm áp, đỡ lấy cô trong quãng thời gian tuyệt vọng .

 

Khi bày tỏ tình cảm, lúc đầu cô phản kháng.

 

Kinh nghiệm cha bỏ rơi từ nhỏ khiến cô theo bản năng chống mối quan hệ quá mật.

 

Cô vẫn còn mối thù lớn trả.

 

Lúc đó, cô vẫn xe lăn, gần như trở thành một tàn phế.

 

trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai.

 

Dù Tống Chu ngọt ngào đến , cô vẫn cố chấp giữ cách.

 

Cho đến khi Tống Chu một câu: “Anh một .”

 

Khi câu , dựa khung cửa sổ kính lớn của sảnh bệnh viện, bên ngoài là cơn gió thu lạnh lẽo đang tràn qua.

 

Anh đút hai tay túi áo blouse trắng, cúi mắt mũi giày, nhẹ giọng thốt câu .

 

Thật đáng thương.

 

Hỏi ai thể chịu đựng cảnh tượng đó.

 

Thế là hai con cô đơn trở thành của .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-106-tat-ca-ve-tong-chu.html.]

Những vết nứt chồng chất trong linh hồn cô dần tình yêu lấp đầy từng chút một.

 

chỉ hận, mà còn tình yêu.

 

thêm gấp đôi sức mạnh để tiếp tục sống.

 

...

 

Hai năm bên , bạn trai hảo, chú cừu non ánh mặt trời, yêu thấm sâu cuộc sống của cô.

 

Trong mắt cô chỉ còn sự u uất, mà còn cả ánh sáng.

 

bao giờ nghĩ rằng Tống Chu một mặt mà cô từng .

 

Tại ?

 

Anh rốt cuộc là ai?

 

Khi , từ bỏ cơ hội việc tại các bệnh viện lớn ở thành phố loại một, chọn đến Tề An. Có mục đích đặc biệt nào đó ?

 

Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa và cô, liệu thật sự là ngẫu nhiên?

 

Động cơ ban đầu khi theo đuổi cô, từng đơn thuần...

 

Thực , khi ông chủ Ngưu nhắc đến Tóc Xoăn — bạn của Khâu Tùng — chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên dữ dội.

 

Cô chỉ cần đưa ảnh của Tống Chu cho ông chủ Ngưu xem, lẽ sự thật phơi bày ngay tại chỗ.

 

vô thức né tránh, giả vờ như từng nghĩ cách đó.

 

Thế nhưng... thể trốn tránh đến bao giờ? Sớm muộn gì cũng đối mặt, ?

 

Đến lúc , Trần Hà mới lấy hết can đảm, quyết định vạch trần lớp bí mật mỏng như tờ giấy cửa sổ .

 

Cô hít một thật sâu, với : “Em tin nỗi khổ riêng. Tống Chu, em chỉ ... quen với .”

 

Cô cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm.

 

Trường Trung cấp Y tế Lam Châu.

 

Internet như một cái cây lớn, lá mới mọc , lá cũ rụng xuống, gốc tích tụ từng lớp lá khô, luôn những mảnh vụn kịp mục rữa.

 

Chỉ cần kiên nhẫn lật tìm, cuối cùng cũng sẽ thấy chiếc lá sâu nhất bên .

 

Cô đăng nhập trang web của trường, tìm kiếm cái tên “Tống Chu” từng trang một.

 

Cô tìm thấy một thông báo: Giải thưởng Đột phá Thành tích – Tống Chu. Trang web hiếm khi cập nhật, thông báo mười năm vẫn còn nguyên.

 

Cô nhấp .

 

Một bức ảnh thẻ từ từ tải lên, xuất hiện đầu tiên là một mái tóc xoăn.

 

Trần Hà giật , đưa tay che màn hình điện thoại.

 

Một lúc , khi chuẩn tâm lý, cô nín thở, từ từ di chuyển tay .

 

Một thiếu niên tóc xoăn, đeo kính, đang mỉm rạng rỡ với cô.

 

Trần Hà sững sờ.

 

Hình như.

 

Quá giống.

 

Cậu bé Tống Chu quá giống Tống Chu của cô.

 

.

 

 

Loading...