Bùi Thiếu Đình vừa gật đầu, vừa cầm chìa khóa xe, muốn đưa cô đi.
Cảnh Kiều nhất quyết không chịu.
"Cô tự đi lên, hay là tôi bế cô từ đây lên xe, cô tự chọn, tôi rất nhân đạo!"
Nghĩ một lúc, Cảnh Kiều không kiên trì nữa, anh ta muốn đưa thì đưa.
Xe chạy rất nhanh, một lát sau, đã dừng ở dưới lầu Cận Thị.
Mở cửa xe, Cảnh Kiều xuống xe.
Bùi Thiếu Đình cũng xuống theo, ánh mắt liếc thấy một nhóm người đi từ phía sau tới, anh ta mở miệng: "Này, đồ rơi rồi."
Mê Truyện Dịch
Theo bản năng, Cảnh Kiều quay đầu, bước về phía trước hai bước, Bùi Thiếu Đình trực tiếp hôn lên, hóa ra, anh ta muốn hôn môi nhưng cô ngẩng đầu lên, không hôn được, vừa vặn hôn vào cằm.
Cảnh Kiều sửng sốt.
Ánh mắt Cận Ngôn Thâm co lại, hơi thở nguy hiểm tỏa ra, bước chân nhanh hơn, hơi thở lạnh lẽo, đáng sợ!
Còn Cận Thủy Mặc hét lên một tiếng, cũng không quan tâm đến hình tượng, trực tiếp chạy tới, kéo tay áo Bùi Thiếu Đình, bắt đầu đánh nhau.
"Mẹ kiếp!" Cận Thủy Mặc tức điên lên; "Anh muốn c.h.ế.t phải không? Tôi còn chưa dám hôn cô ấy, anh mẹ nó lại hôn trước mặt tôi, hôm nay mà để anh bình an vô sự trở về thì tôi không họ Cận."
Bùi Thiếu Đình cũng không phải dạng vừa, cũng túm lấy cổ áo Cận Thủy Mặc, đánh nhau không phân thắng bại.
Cận Ngôn Thâm mắt sâu hun hút lướt qua Cảnh Kiều, như muốn b.ắ.n xuyên qua Cảnh Kiều, tàn nhẫn và độc ác.
Lúc này còn đâu thời gian để ý đến anh ta, Cảnh Kiều muốn tiến lên ngăn cản hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-548.html.]
Nhưng, hai người đàn ông to lớn, anh một đấm, tôi một đấm, cô không thể nào lại gần được.
Nhìn lại Cận Ngôn Thâm, căn bản anh không có ý định ngăn cản, cứ đứng đó, thậm chí còn đưa cho Cận Thủy Mặc một chai nước suối, hai tay đút vào túi quần âu, tùy ý lười biếng.
Chỉ là, giữa hai hàng lông mày toàn là sự sắc bén, như những thanh đao sắc bén, có thể đem Bùi Thiếu Đình lăng trì.
Một đám giám đốc và quản lý phía sau nhìn đến ngây người, không biết phải làm sao, sao nhị thiếu gia lại đánh nhau rồi?
Có vũ khí, Cận Thủy Mặc càng có sức lực.
Bùi Thiếu Đình không chịu yếu thế.
Trán Cảnh Kiều đau như búa bổ, đây là chuyện gì thế này?
Không quản được nhiều như vậy, nghiến răng, cô trực tiếp xông vào giữa hai người, hét lên; "Dừng lại!"
Cả hai đều không có ý định dừng tay, thấy trong lúc hỗn loạn một cú đ.ấ.m sắp giáng vào mặt Cảnh Kiều, tay mắt nhanh lẹ, Cận Ngôn Thâm hai bước tiến lên, đẩy Cảnh Kiều ra, tiện tay cũng đẩy Cận Thủy Mặc ra, giả vờ vô ý, đánh một cú đánh vào miệng Bùi Thiếu Đình không kịp phòng bị.
Không ngờ ăn một cú đ.ấ.m mạnh, khóe môi Bùi Thiếu Đình chảy máu, đứng thẳng người, anh ta mới nhìn thấy Cận Ngôn Thâm đột nhiên xông vào chiến cuộc.
"Xin lỗi, can ngăn nên lỡ tay." Cận Ngôn Thâm chỉnh lại áo khoác, trầm giọng ra lệnh cho trợ lý; "Ở Cận Thị có bác sĩ, đưa Bùi thiếu gia đi khám, tiếp đãi chu đáo, còn nữa, tính tình em trai tôi bẩm sinh nóng nảy, tôi thay nó xin lỗi anh."
Nói đến mức này, đương nhiên Bùi Thiếu Đình sẽ không nói gì nữa, chỉ nói không cần.
Khóe miệng Cận Thủy Mặc bị thương, vẫn đang chảy máu, hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Thiếu Đình.
Trán có vết bầm tím, Bùi Thiếu Đình cũng trừng mắt nhìn Cận Thủy Mặc.
Kéo Bùi Thiếu Đình lại, Cảnh Kiều bảo anh ta đi, anh ta không mấy tình nguyện, còn ôn nhu nói; "Tôi tuyên bố ngay bây giờ, chính thức theo đuổi cô, chiều nay, tôi qua đón cô."